Chính là nó - cảm xúc! Nó đã xuất hiện trong thị kiến, không trực tiếp mà như là kết quả giúp nàng luận ra được điều gì ẩn sau nó. Nàng đã bị cảm xúc ám ảnh - sự siết chặt duy nhất bao hàm sợ hãi, đau thương và tình yêu. Chúng nằm đó trong thị kiến, áp đảo và nguyên sơ, tất cả đều nối với độc một cơ thể như dịch bệnh. “Duncan, đừng rời bỏ em,” nàng thì thầm. “Ngủ đi,” anh nói. “Đừng chống lại thuốc.” “Em phải... em phải... Anh ấy là mồi nhử trong chính cái bẫy của mình. Anh ấy là bề tôi của quyền lực và sự kinh hoàng. Bạo lực... sự tôn sùng là nhà tù giam hãm anh ấy. Anh ấy sẽ mất... tất cả. Nó sẽ xé nát anh ấy.” “Người đang nói về Paul?”