“Chúng dồn anh ấy vào con đường tự hủy diệt mình,” nàng thở hắt ra, cong lưng lên. “Sức nặng quá lớn, nỗi đau khổ quá lớn. Chúng quyến rũ anh ấy rời khỏi tình yêu.” Nàng lại buông người xuống giường. “Chúng tạo nên một vũ trụ mà anh ấy sẽ không cho phép mình sống trong đó.” “Ai đang làm điều đó?” “Chính anh ấy! Ôi, anh ấy thật ngốc. Anh ấy là một phần của khung hình. Và đã quá muộn rồi... quá muộn rồi... quá muộn rồi.” Khi nói những lời đó, nàng cảm thấy nhận thức mình buông xuống, từng lớp từng lớp một. Nó hạ thẳng xuống đằng sau dây rốn. Cơ thể và tâm trí tách rời rồi nhập lại trong nhà kho chứa đầy mảnh rời thị kiến - vận động, vận động... Nàng nghe thấy nhịp đập trái tim bào thai, đứa con của tương lai.