Anh thấy mình cố định tại điểm nào đó trong thời gian nơi mọi sự thật đều chỉ là nhất thời. Anh nhận ra đằng sau những hành động của mình là sự hoang mang. Hoang mang không chỉ trước khả năng Chani có thể sẽ chết, mà còn vì Paul nên đến tìm anh sau đó... đầy đau thương... người yêu dấu của chàng... đã khuất... đã khuất... Không gì sinh ra được từ hư vô, người ghola tự nhủ. Nỗi hoang mang này sinh ra từ đâu? Anh thấy khả năng mentat của mình đã cùn đi, liền thở hắt ra một hơi dài, run rẩy. Một bóng đen siêu linh trùm lấy anh. Trong bóng tối cảm xúc ấy, anh chờ đợi một âm thanh chắc chắn nào đó - tiếng cành cây gãy trong rừng nhiệt đới. Tiếng thở dài làm anh run lên. Mối nguy hiểm không ập tới mà đã trôi qua. Chầm chậm sắp xếp lại các khả năng của mình, lột bỏ dần từng chút kiềm chế, anh chìm vào nhận thức mentat. Anh ép buộc nó - không theo cách tốt nhất - nhưng cần thiết. Những bóng ma vận động trong anh thế chỗ cho con người.