Người nào cho rằng mình có thể trị vì thậm chí chỉ một giọt lệ trong số đó hẳn phải nửa điên rồ. Chàng không hình dung nổi số lượng thần dân mà Vương triều của mình đã cai trị. Thần dân? Những người tôn sùng và kẻ thù thì đúng hơn. Liệu có ai trong số họ nhìn xa hơn các tín điều cứng nhắc không? Đâu là kẻ duy nhất thoát khỏi cái vận mệnh hạn hẹp của định kiến nơi chính mình? Thậm chí cả bậc đế vương cũng không thoát nổi. Chàng đã sống cuộc đời “nhận lấy mọi thứ”, cố tạo ra một vũ trụ theo hình ảnh của mình. Nhưng cuối cùng vũ trụ lại đang hả hê tràn qua chàng với những đợt sóng câm lặng. Ta phỉ nhổ vào Xứ Cát! chàng nghĩ. Ta cho nó hơi ẩm của mình!Câu chuyện thần thoại chàng đã tạo nên từ những vận động và trí tưởng tượng phức tạp, từ ánh trăng và tình yêu, từ lời nguyện cầu cổ xưa hơn Adam, từ vách núi xám và bóng đêm rực đỏ, từ những bài ca ai oán và dòng người sẵn sàng tử vì đạo - cuối cùng nó đã trở thành gì?