“Nói cho ta biết ngươi thấy gì quanh chúng ta,” Paul ra lệnh. “Bệ hạ?” “Sa mạc - như thế nào trong đêm nay?” “Người không thấy sao?” “Ta không có mắt, Duncan.” “Nhưng...” “Ta chỉ có thị kiến thôi,” Paul nói, “và ta ước gì mình không có nó. Ta đang chết dần vì quyền năng tiên tri, ngươi biết vậy không, Duncan?” “Có lẽ... điều Người sợ sẽ không xảy ra,” người ghola nói. “Sao? Phủ nhận lời tiên tri của chính mình sao? Làm thế nào ta làm được điều đó khi ta đã thấy nó đúng hàng nghìn lần? Người ta gọi nó là quyền năng, là thiên bẩm. Nó là tai ách! Nó không cho ta để cuộc đời mình lại nơi ta đã tìm thấy nó.” “Bệ hạ,” người ghola thì thầm, “Thần... không phải vậy... thiếu chủ, cậu không... tôi...” Anh im lặng. Paul nhận thấy sự bối rối của người ghola, liền nói: “Ngươi gọi ta là gì, Duncan?” “Sao? Thần... trong giây lát...” “Ngươi đã gọi ta là ‘thiếu chủ’.” “Thần đã gọi vậy, phải.”