Làn da hiện khô ráo này là da chàng. Nhưng cơn run rẩy không thôi này là của ai? Rồi họ nghe thấy tiếng than khóc từ xa sâu trong sietch. Nó lớn dần lên... lớn dần lên... Người ghola quay ngoắt lại trước ánh sáng chói chang đột ngột, ai đó đẩy tung các van ngăn cửa. Trong làn ánh sáng, chàng thấy một người đàn ông ngông nghênh cười - không! Không phải là cười mà là nhăn nhó đau thương! Đó là một vị trung úy Fedaykin có tên Tandis. Sau anh ta, hàng đống người xô đến, tất cả đều im lặng khi họ thấy Muad’dib. “Chani...” Tandis lên tiếng. “Đã mất rồi,” Paul thì thầm. “Ta đã nghe tiếng nàng gọi.” Chàng quay về hướng sietch. Chàng biết nơi này. Đây là nơi mà chàng không thể trốn. Thị kiến đang lao tới soi tỏ toàn đám người Fremen. Chàng thấy Tandis, cảm nhận sự thương tiếc, nỗi sợ hãi và giận dữ của người lính Fedaykin. “Nàng đã đi rồi,” Paul nói. Người ghola nghe những lời ấy từ vầng hào quang bốc lửa.