Nó cháy bỏng trong lồng ngực, xương sống, hốc đôi mắt kim loại. Anh thấy tay phải mình dịch tới con dao ở thắt lưng. Suy nghĩ của mình trở nên lạ lùng, đứt đoạn. Anh là con rối bị giữ chặt trong những sợi dây rủ xuống từ vầng hào quang tồi tệ đó. Anh cử động theo mệnh lệnh và ý muốn của người khác. Những sợi dây giật tay anh, chân anh, hàm anh. Âm thanh ép ra khỏi miệng, âm thanh kinh khiếp lặp đi lặp lại - “Hrrak! Hraak! Hraak!” Con dao đưa lên tấn công. Trong khoảng khắc đó, anh chiếm lại giọng mình, hắt ra những lời gay gắt: “Chạy đi! Thiếu chủ, chạy đi!” “Chúng ta sẽ không chạy,” Paul nói. “Chúng ta sẽ đi một cách đầy phẩm cách. Chúng ta sẽ làm việc phải làm.” Cơ bắp của người ghola co cứng. Anh run lên, lảo đảo. “... việc phải làm!” Ngôn từ lăn trong trí óc như con cá to nổi lên mặt nước. “... việc phải làm!” A, nghe giống như cố Công tước, ông của Paul. Thiếu chủ thừa hưởng chút đặc điểm của ông. “... việc phải làm!” Ngôn từ bắt đầu trải ra trong ý thức người ghola.