Cảm nhận sống cùng một lúc hai sinh mạng trải rộng ra trong nhận thức: Hayt/Idaho/Hayt/Idaho... Anh trở thành chuỗi tồn tại tương đối bất động, một mình, đơn độc. Những kỷ niệm xưa ùa vào trong đầu. Anh đánh dấu chúng, điều chỉnh chúng theo những cách hiểu mới, tạo khởi đầu cho sự hòa hợp của nhận thức mới. Một bản ngã mới khoác lấy hình dạng chuyên chế nội tâm nhất thời. Sự hợp nhất mang tính đàn ông vẫn chứa đầy rối loạn tiềm ẩn, nhưng sự việc ép anh tạm thời điều chỉnh. Thiếu chủ cần anh. Rồi nó thành công. Anh biết mình là Duncan Idaho, nhớ mọi điều về Hayt như thể nó được bí mật cất trữ trong anh và được mồi lên nhờ xúc tác gây lửa. Vầng hào quang tan đi. Anh đã rũ bỏ được sự cưỡng ép của người Tleilaxu. “Hãy ở gần ta, Duncan,” Paul nói. “Ta cần dựa vào anh trong nhiều việc.” Và khi Idaho vẫn tiếp tục đứng thẫn thờ: “Duncan!” “Phải, thần là Duncan.”