“Họ nói Người có hai đứa con, cả hai đều sống và khỏe mạnh.” “Hai?” Paul loạng choạng, vịn người vào cánh tay Idaho. “Một trai và một gái,” Tandis đáp. “Thần đã thấy chúng. Chúng là những đứa bé Fremen khỏe mạnh.” “Nàng... nàng chết như thế nào?” Paul thì thầm. “Bệ hạ?” Tandis rướn lại gần. “Chani?” Paul hỏi. “Là do sinh nở, tâu Bệ hạ,” Tandis khan giọng. “Họ nói cơ thể quý phi suy kiệt vì tốc độ của nó. Thần không hiểu, nhưng họ đã nói vậy.” “Hãy đưa ta tới bên nàng,” Paul thì thầm. “Bệ hạ?” “Hãy đưa ta tới bên nàng!” “Chúng ta đang đi tới đó, tâu Bệ hạ.” Tandis lại ghé lại gần Paul. “Tại sao người ghola của Bệ hạ lại mang theo dao trần?” “Duncan, cất dao đi,” Paul nói. “Thời điểm bạo lực đã qua rồi.” Khi nói, Paul thấy mình gần giọng nói của mình hơn là gần cái cơ quan đã tạo ra âm điệu đó. Hai đứa bé sơ sinh! Trong thị kiến chỉ có một. Thế nhưng những khoảng khắc này đã diễn ra như trong thị kiến. Ở đây có một người đang đau thương và giận dữ. Ai đó.