Chẳng phải anh hề luôn hấp dẫn sự tàn nhẫn sao? Điều này nhiều hơn là nhìn giây phút hấp hối, ít hơn là thức canh người chết. Paul thấy linh hồn mình van xin trì hoãn, nhưng thị kiến vẫn thúc giục chàng. Lúc này chỉ còn xa một chút thôi, chàng tự nhủ. Tối đen, bóng tối không thị kiến chờ chàng chỉ ngay phía trước. Ở đó là cái nơi bị xé khỏi thị kiến bởi đau thương và tội lỗi, nơi mà mặt trăng rơi. Chàng loạng choạng tiến vào nó, hẳn sẽ ngã nếu Idaho không nắm chặt lấy tay chàng, một sự có mặt vững chắc biết im lặng chia sẻ nỗi đau với chàng. “Đã đến nơi rồi,” Tandis nói. “Coi chừng bước chân Người, Bệ hạ,” Idaho nói, đỡ chàng đi qua cổng vào. Những tấm màn treo chạm vào mặt Paul. Idaho giật chàng dừng lại. Paul cảm nhận căn phòng qua sự phản chiếu vào má chàng và tai chàng.