Nó là không gian có tường bằng đá ẩn sau những tấm trướng. “Chani đâu?” Paul thì thầm. Giọng Harah trả lời chàng. “Cô ấy ở ngay đây, Usul.” Paul thở dài run rẩy. Chàng đã sợ cơ thể nàng đã bị chuyển tới máy chưng cất nơi người Fremen thu hồi nước cho bộ tộc. Có phải đây là con đường thị kiến vạch ra không? Chàng thấy bị bỏ rơi trong sự đui mù. “Bọn trẻ?” Paul hỏi. “Chúng cũng ở đây, Bệ hạ,” Idaho nói. “Người có cặp sinh đôi xinh xắn, Usul,” Harah nói, “một cô nhóc và một cậu bé. Thấy không? Chúng thần đã đặt chúng vào khoang chăm trẻ.” Hai đứa trẻ, Paul sửng sốt nghĩ. Thị kiến chỉ nhắc tới một đứa con gái. Chàng kéo mình ra khỏi tay Idaho, đi tới nơi Harah đã nói, vấp phải một bề mặt cứng. Tay chàng sờ soạng nó: những đường nét siêu kính của khoang chăm trẻ. Ai đó nắm lấy cánh tay trái. “Usul?” Đó là Harah. Bà dẫn tay chàng vào trong khoang.