Bà dẫn tay chàng vào trong khoang. Chàng cảm thấy da thịt mềm mại. Nó ấm quá! Chàng thở mạnh, cảm thấy xương sườn. “Đó là con trai Người,” Harah thì thầm. Bà di chuyển tay chàng. “Và đây là con gái Người.” Tay bà siết chặt hơn. “Usul, giờ Người thực sự mù rồi sao?” Chàng biết bà đang nghĩ gì. Người mù phải bị bỏ lại trong sa mạc. Bộ tộc Fremen không mang theo gánh nặng vô dụng. “Hãy đưa ta tới chỗ Chani,” Paul nói, lờ câu hỏi đi. Harah quay chàng đi, dẫn chàng về phía bên trái. Paul thấy mình lúc này chấp nhận sự thật rằng Chani đã mất. Chàng đã lấy chỗ trong một vũ trụ mình không mong muốn, khoác lên da thịt chẳng vừa vặn. Mọi hơi thở đều làm cảm xúc chàng bầm tím. Hai đứa con!