Hình dạng của lời nói lấp lánh trước tầm nhìn mù lòa của chàng. “Con trai ta!” Paul thì thầm, giọng thấp tới mức người khác không nghe thấy. “Con... nhận thức được.” “Phải, cha ơi. Nhìn kìa!” Paul chùng người xuống cạnh tường trong cơn choáng váng. Chàng thấy mình bị đánh bại và suy kiệt. Cuộc đời chàng quất qua chàng. Chàng thấy cha mình. Chàng là cha mình. Và là ông mình, và những người ông trước đó. Nhận thức của chàng lăn qua cái hành lang choáng ngợp của cả dòng nam giới cùng chung huyết thống. “Làm thế nào?” chàng thầm lặng hỏi. Những hình dạng ngôn từ nhòa nhạt xuất hiện, mờ đi và biến mất, như thể quá căng thẳng. Paul lau nước bọt khỏi khóe miệng.