Idaho ngồi xuống trên tảng đá phẳng và nhìn sa mạc. Đêm ngoài đó đầy những đường nét ngụy trang. Không có cách nào biết được Paul đã đi đâu. “Giờ ta tự do rồi.” Idaho nói to những lời đó, ngạc nhiên trước âm giọng chính mình. Trong một hồi lâu, anh để trí óc mình lướt đi, nhớ lại ngày anh đưa cậu bé Paul tới chợ hải sản trên Caladan, ánh nắng chói chang của vầng thái dương trên mặt nước, sự giàu có của biển ném lên cái chết được bán ở đó. Idaho nhớ Gurney Halleck đã dạo khúc đàn chín dây cho họ - lạc thú, tiếng cười. Giai điệu đập rộn ràng trong nhận thức anh, dẫn lối trí óc anh như đang ép anh trôi xuống các con kênh của những kỷ niệm vui vẻ. Gurney Halleck. Gurney sẽ trách anh về bi kịch này. Điệu nhạc trong ký ức nhỏ dần. Anh nhớ lại lời Paul: “Trong vũ trụ này tồn tại những vấn đề không có câu trả lời.” Idaho phân vân tự hỏi Paul sẽ chết thế nào trong sa mạc ngoài kia. Bị một con sâu giết nhanh chóng?