Gã chỉ nói một cách dịu dàng: - Trời sắp tối rồi, mà đường hãy còn xa, thiếu gia hãy lên xe cho sớm. Lý tầm Hoan chậm chạp quay mình lại đến bây giờ hắn mới phát giác một hàng dấu chân sát bên xe, dấu chân này cũng cùng chiều với vết xe của hắn. Giữa con đường trống vắng mênh mông, hàng dấu chân đơn độc như dấu bèo trôi trên mặt bể. Dấu chân rất sâu, chứng tỏ con người đó đã trải qua một quãng đường xa lắm. Đôi chân đã sức cùng lực kiệt, nhưng kẻ ấy vẫn không chịu dừng bước. Lý tầm Hoan khẽ thở dài: - Trong giờ cuối của ngày, giữa khi trời lạnh lẽo , một con người cô độc vượt đường trường hoang vắng, ta nghĩ kẻ ấy là một người cô độc đáng thương.