Gã râu ria đánh xe không nói gì, nhưng tia mắt gã đã nói lên điều suy nghĩ: - Thiếu gia không phải là người hiu quạnh đáng thương sao? Tại sao lại cứ phải nghĩ đến người khác mà quên mất thân phận mình? Cỗ xe lại chuyển mình, bánh xe lại nghiến trên mặt tuyết đóng băng nghe rào rào. Lý tầm Hoan lại tiếp tục khắc. Nhiều khúc tòng già rắn chắc ngổn ngang trên thành xe, không biết hắn đã khắc biết bao nhiêu và còn bao nhiêu chưa khắc. Chỉ thấy được rằng mũi dao cứ đi theo chiều quen thuộc của bàn tay tinh luyện, trước sau hắn chỉ khắc một mẫu giống nhau: hình người đàn bà đẹp. Đường càng đi càng hun hút, tuyết đông trên đầu cây, tuyết phủ trên mặt đất trắng xoá một màu.