Lý tầm Hoan nhìn hắn bằng chuôi mắt, mỉm cười và co chân đẩy tung cửa xe: - Lên đi, tôi chở cho một đỗi. Một câu nói rất thường, nhưng có một sức mạnh như truyền loan vì giữa vùng băng tuyết mênh mông, mời một khách bộ hành lên xe quả là một đề nghị không ai có thể từ chối được. Nhưng gã thiếu niên mắt xếch chẳng buồn nhìn lại, chân hắn cứ bước đều đều không mau hơn mà cũng chẳng chậm hơn y như không nghe thấy có gì ở kế bên cả. Lý tầm Hoan nói: - Điếc à? Gã thiếu niên chầm chậm kéo tay đặt vào cán kiếm mang lủng lẳng bên hông. Cử động của hắn rất chậm, nhưng cũng y như bàn tay cầm dao khắc hình của Lý tầm Hoan, bàn tay đặt lên cán kiếm của hắn rất chuyên môn tinh luyện. Lý tầm Hoan bật cười: