- Tự nhiên.
- à, như thế là không điếc. Mời lên xe, mời lên uống một chén rượu cho ấm bụng, một chén rượu, dù đối với một người nào cũng chẳng có hại chi mà. Gã thiếu niên đáp cộc lốc: - Ta không thể uống! Những đường nhăn ở chuôi mắt Lý tầm Hoan vẫn gợn lên nét cười: - Ta mời uống không phải trả tiền mà. Gã thiếu niên vẫn cộc cằn khó thương: - Không phải vật của ta, ta không giữ, không phải rượu của ta, ta không uống. Ta nói thế cũng khá rõ chứ? Lý tầm Hoan gật đầu: - Rõ, khá rõ! Gã thiếu niên nói tiếp: - Tốt, vậy thì cứ đi đi. Lặng thinh một lúc, Lý tầm Hoan chợt cười: - Tốt, ta đi, nhưng đến lúc rượu của túc hạ mua thì túc hạ có mời ta một chén không? Gã thiếu niên nhìn lên: