Tuy nói chuyện với người sau lưng, nhưng đôi mắt của Lý tầm Hoan cứ ngó chầm chập ra phía cửa, hình như đang chờ đợi một ai. Gã đãnh xe nói ngay vào sự mong đợi ấy: - Chú bé ấy không đi lẹ, có lẽ đến đây cũng phải quá canh đầu. Lý tầm Hoan cười: - Hắn không phải là không đi lẹ được nhưng tại vì hắn không muốn phí sức.
- Ai là kẻ cầm đầu của chuyến chở hàng này? Gã đánh xe đáp mau: - Nghe nói như là " Cấp phong kiếm " Gia Cát Lôi. Lý tầm Hoan khẽ cau mày, nhưng rồi lại cười: - Hừ, tên ấy sống đến ngày nay thì kể ra cũng không phải dễ.