- Thì ra...thì ra là ngươi. Lý tầm Hoan thở ra: - Chỉ tiếc khi nhận ra ta quá trể, phải nhận được sớm hơn, chắc ngươi không dại gì làm cái trò hạ tiện đâm lén người như thế. Gia Cát Lôi cố gắng ngóc mặt cao hơn nữa, nhưng lại ngã vật xuống im lìm. Câu nói sau cùng của Lý tầm Hoan với hắn, có lẽ hắn không còn nghe được. Gã thiếu niên quay lại nhìn xác Gia Cát Lôi, mắt hắn thoáng lộ niềm kinh ngạc. Có lẽ hắn không dè con người ấy lại muốn giết mình. Nhưng chỉ nhìn lại một cái thật nhanh, hắn lại tiếp tục tiến đến chiếc bàn của Lý tầm Hoan, từ đôi mắt hoang dại của hắn toé lên nụ cười, và hắn hơi thấp giọng: - Bây giờ thì rượu tôi mời các hạ.