Lý tầm Hoan nói: - Sau khi giết người, bất cứ ai cũng dễ bị phiền hà. Tôi không sợ giết người nhưng bình sinh ghét việc gì phiền phức lắm. Lặng thinh một lúc, gã thiếu niên lại thò chén vào hũ rượu múc một chén đầy, ngước cổ tu thẳng một hơi. Lý tầm Hoan nhìn hắn mỉm cười, một thái độ tán thưởng của người uống rượu. Lặng thinh một lúc nữa, gã thiếu niên lại thở ra: - Giết người, đúng ra là một chuyện chẳng phải sung sướng gì, nhưng có một số người thiệt cần phải giết. Tôi không giết người không được. Lý tầm Hoan mỉm cười: