Lý tầm Hoan chưa thấy một nụ cười nào đa cảm đến như thế. Gã thiếu niên cũng nhìn sững Lý tầm Hoan. Gã hỏi thật chậm: - Các hạ có phải là một con người rất có danh?
Cười một cách hết sức thành thật. Sắc diện của gã do đó mà cũng đổi thay. Gương mặt của gã là một gương mặt lạnh lùng cô độc, gương mặt mà vừa thấy Lý tầm Hoan đã liên tưởng đến một con chó sói tách rời một mình đi giữa vùng tuyết lạnh. Nhưng bây giờ, khi vành môi của gã điểm một nụ cười chân thật, thì gương mặt lạnh lùng của gã vụt trở nên nho nhã, thân thiết, khả ái phi thường.