Y như là bẩm sinh đã có một bản năng tự nhiên như dã thú, Tiểu Phi có một cảm giác cực kì bén nhậy, một cảm giác mà những người thường không có được. Lý tầm Hoan nhìn hắn mỉm cười và quay ra quát lớn: - Những người bạn đến đây sao không thể ra mặt ngay để dùng vài chén rượu ấm? Bên ven rừng tuyết phủ đầu cây chợt nghe tiếng động, bước chân người theo tuyết rớt rõ lên: - Mười năm không gặp, không ngờ Lý thám hoa tinh lực vẫn còn chưa già. Một lão già cụt một cánh tay, mặt vàng như sáp tiếp liền theo câu nói bước ra, cùng đi với lão lại có một lão già nữa ốm tong toe như que củi. Tiểu Phi thoáng hơi chớp mắt khi nhận ra bước chân của lão ốm trên mặt tuyết đất không lưu lại một dấu vết gì, chứng tỏ khinh công của lão đáng cho người chú ý.
- Họ đã tới rồi, còn tìm chi cho mất công. Thính giác của Lý tầm Hoan có thể gọi là quán tuyệt trong thiên hạ, và ngay bây giờ hắn càng ngạc nhiên về gã thiếu niên hơn nữa, vì không ngờ thính giác của gã cũng quá tinh anh.