Thấy Tiểu Phi làm thinh, Lý tầm Hoan mỉm cười nói tiếp: - Đây cũng không phải là lần thứ nhất mà tôi phải đưa cổ mang ách giữa đường. Tiểu Phi nói: - Và sở dĩ Tra Mãnh biết con đường của các hạ phải qua cũng chính do tên ấy mách? Lý tầm Hoan gật đầu: - Hắn chứ còn ai. Tiểu Phi nói: - Để tránh sự hoài nghi của Tra Mãnh có lẽ bây giờ hắn chưa dám trốn. Lý tầm Hoan mỉm cười gật đầu và nói: -Chỉ cần trong vòng năm ba năm xông xáo chốn giang hồ, nhất định sẽ không còn ai qua túc hạ được và nếu còn có cơ hội gặp lại thì chúng ta vẫn là bằng hữu nhé. Và để câu chuyện có vẻ tự nhiên, Lý tầm Hoan cười lớn nói luôn: - Bởi vì tôi thật không muốn có một cừu địch như túc hạ. Tiểu Phi mở to mắt hơn: - Bây giờ các hạ muốn tôi đi? Lý tầm Hoan gật đầu: - Đây là chuyện của tôi không có quan hệ đến túc hạ. vả lại họ cũng không tìm túc hạ thì túc hạ nên đi.