Tiểu Phi hỏi: - Các hạ sợ liên lụy đến tôi hay là không muốn đi chung với tôi? Tia mắt Lý tầm Hoan lộ nhiều buồn khổ nhưng khóe miệng vẫn cười: - Trong đời không có buổi tiệc nào nào mà không đến lúc tàn. Chúng ta sớm muộn gì rồi cũng chia tay, sớm muộn đôi ngày không cũng có hơn kém. Trầm ngâm một lúc, Tiểu Phi múc đầy hai chén rượu: - Tôi xin kính túc hạ thêm một chén nữa. Tiếp chén rượu uống cạn một hơi, Lý tầm Hoan cười và ngâm một câu thơ cổ: Huyết quân cánh tân nhất bôi tửu đũ nhi đồng tiên vạn cô sầu. Giọng cười chưa dứt thì họ Lý lại gập mình xuống ho sặc sụa. Tiểu Phi nhìn sững Lý tầm Hoan một lúc rồi vũng quay bước bỏ đi. Hắn đi thẳng một hơi không ngó lại. Hoa tuyết lại lả tả rơi, quang cảnh thật là tịch mịch. Nhìn theo bước chân rắn chắc của gã thiếu niên, Lý tầm Hoan khẽ thở dài lẩm bẩm: