Mỗi một ngày, mọi sựtưởng chừng nhưlà ngày hôm qua, có người cảm thấy buồn chán, có người cảm thấy yên tịnh, tháng ngày lầm lũi, hoặc dài hoặc ngắn, đều bởi tại nhân tâm mà thôi.
Thoáng chốc, QuỷLệlưu lại Thiên Âm Tựcũng đã khá lâu, sáng sáng nghe chuông, xếchiều nghe mõ, chẳng biết tựnơi nào trong chùa cứđều đặn vang lên mỗi ngày, lặng lẽtrôi qua. Cũng không biết nhưthếnào, mới chỉcó mấy ngày, hắn tựa nhưhòa nhập vào khung cảnh kỳ lạkhác thường này, ngày ngày trầm mặc không nói, chỉtrầm tưsuy nghĩ.
Hắn đang ởđộtuổi tráng niên, thểlực sung mãn tráng kiện, tuy thụthương trầm trọng, nhưng trước là thân thểcòn trẻ, sau là bản thân dày công tu hành, hơn nữa Thiên Âm Tựkhông đối với hắn nhưngười ngoài, chẳng tiếc thảo dược kỳ trân, tùy nghi cho hắn sửdụng. Với thanh danh và địa vịcủa Thiên Âm Tự, dĩnhiên là không thiếu dược phương, vốn dĩlà nơi có các loại thuốc tốt vào loại bậc nhất trong thiên hạ, dược liệu phát huy nhanh chóng, một thân thương tích của hắn đã được lành lại chóng vánh.
Chỉqua mấy ngày, hắn đã có thểxuống giường miễn cưỡng đi lại, chỉlà lúc đi bộ, ngực vẫn còn đau, cứđi được vài bước thì phải dừng lại đểlấy hơi. Có điều, dù chỉnhưvậy, cũng đã khiến cho bọn Pháp Tướng thường xuyên đến thăm đều cảm thấy rất cao hứng phấn khởi, cứchuyện vãn với nhau rằng trước giờchưa thấy có ai bình phục được nhanh chóng nhưhắn, xem chừng không quá một tháng là có thểhoàn toàn bình phục.
Bình nhật QuỷLệcùng với bọn họởchung một chỗ, thi thoảng trò chuyện, tuyệt không bàn đến chuyện song phương đối đầu với nhau khi trước, tựa hồlúc này đối với bọn Pháp Tướng và các tăng lữkhác trong Thiên Âm Tự, QuỷLệbất quá chỉlà một người bình thường được bản môn hảo tâm cứu giúp, chứkhông phải ma giáo yêu nhân mà bổn môn cam tội lớn với thiên hạ, từtrong bàn tay sắt thép của Thanh Vân Môn mà cướp về. Thếnhưng QuỷLệcũng không truy vấn nguyên nhân vì sao chúng nhân Thiên Âm Tựlại giải cứu hắn.
Ngày tháng trôi qua êm ả, thân thểcủa QuỷLệcũng ngày một khang phục, đến hôm nay, hắn đã có thểđi lại dễdàng, đôi khi gặp lúc thời tiết trong lành, hắn liền kéo ghếmởcửa, ngồi bên cửa sổ, nghiêng đầu chăm chú lắng nghe, tựa hồnhững tiếng chuông cổởThiên Âm Tựđối với hắn mà nói có một chút âm vịđặc biệt.
Trong thời gian hắn dưỡng thương, trong sốtăng nhân thiên âm tựchỉcó Pháp Tướng và Pháp Thiện thường hay vãng lai thăm hỏi, những tăng nhân khác hầu nhưkhông hềlai vãng, đừng nói chi đến PhổHoằng Thượng Nhân và các vịthần tăng hàng chữ"Phổ" khác. Dựa vào lý do phải dưỡng thương, QuỷLệcũng không bước ra khỏi phòng. Ngoại trừđôi lần mởcửa nhìn ra bên ngoài, khung cảnh hiện tại trước mắt hắn, bất quá chỉlà một mảnh vườn nho nhỏ, tường hồng ngói xanh, trong sân trồng vài cụm cây nhỏ.
Chỉlà đối với QuỷLệmà nói, một tiểu viện đơn giản thông thường nhưthếnày, ngạc nhiên thay lại gợi lên cảm giác nhưlà đã lâu lắm không gặp lại, từcái ngày đầu tiên dởsong cửa lên, tuy không biểu lộra ngoài, nhưng trong tâm của hắn liền có cảm giác yêu thích nơi này ngay lập tức.
Sáng nghe chuông, chiều nghe mõ, ngày tháng trôi qua một cách yên tĩnh, bất quá một khoảng ngắn trong ngày, hắn cảm thấy đứng ngồi không yên nửa say nửa tỉnh.
Nào có ai biết, trong tâm của hắn đã từng có một ước vọng khôn cùng, bất quá là trong một ngày bình yên nhưthếnày...
Tu Di Sơn, Thiên Âm Tựlà nơi điện vũmiếu các nguy nga rộng lớn, lại có được một đình viện nhỏnhắn ởmột nơi hẻo lánh quạnh quẽthếnày, cuộc sống cứnhưthế, nhưthế, nhưthế...
"Kẽo kẹt", cánh cửa gỗmởra đột ngột, Pháp Tướng một mình bước vào, đảo mắt một vòng quanh phòng, lập tức dừng lại trên giường nơi QuỷLệđang nằm. QuỷLệnhắm mắt, không biết là thức hay ngủ.
Pháp Tướng khẽmỉm cười, quay người đóng cửa lại, hướng vềphía QuỷLệmà nói: "Hôm nay ngươi thếnào rồi, ngực có còn đau nữa không?"
QuỷLệchuyển động thân mình, từtừmởmắt, nhìn vềphía Pháp Tướng điềm tĩnh trảlời: "Mỗi lần ngươi đến đây đều hỏi câu này không cảm thấy phiền phức sao?"
Pháp Tướng lại cười lắc đầu, mục quang di chuyển rồi tiến đến bức tường bên kia, chính là nơi thờphượng họa hình của quân âm đại sĩ, lấy ba cây nhang ởbên bàn thờ, chụm lửa từcây đèn cầy nhỏrồi đặt vào lô hương bằng đồng.
Làn khói tỏa nhẹbay lên rồi phiêu tán vào không trung, bức họa quan âm đại sĩđột nhiên trởnên mơmơhồhồ, mùi đàn hương từtừlan tỏa vào không khí.
Pháp Tướng chắp tay hướng vềbức đồhình quan âm đại sĩlạy vái ba vái, bấy giờmới quay người, ngưng mắt nhìn QuỷLệrồi hốt nhiên nói: "Ngươi không đến đây bái lạy hay sao?"
QuỷLệgiật mình, bất giác không thểtựchủcũng nhìn vềhướng bức họa đồ, vẻmặt quan âm đại sĩtrong bức tranh đầy vẻtừbi, đoan trang mỹlệ, tuệnhãn nhưnhìn vào khoảng không, tựa hồhướng vềthếgiới vạn vật phàm nhân, trong thời khắc này, dường nhưdõi mắt từbi vềphía mình.
Trong tâm hắn bỗng phát động, lập tức lãnh đạm cười chếnhạo: "Ta thật vô cùng kính ngưỡng quan âm bồtát, nếu quảphật bà linh nghiệm nhưthế, ta không nhớđã biết bao lần trong quá khứđã thỉnh cầu chưthiên thần phật rủlòng thương hại mà nào có thấy người của bổn môn phát quá từbi."
Pháp Tướng nhìn hắn hồi lâu, QuỷLệvẫn giữvẻthản nhiên, nụcười lãnh đạm vẫn đọng ởkhóe miệng, không tỏra có chút hối hận. Lúc sau, Pháp Tướng khẽthởdài, quay người đối diện với tượng Quan âm đại sĩgập đầu kính bái, lâm râm khấn vái trong miệng, chỉlà không nghe rõ thành tiếng.
QuỷLệchăm chăm quan sát bộdạng của hắn, tiếp tục cười nhạo.
Pháp Tướng hành lễxong, quay người bước tới, vẻôn hòa trên mặt từtừbiến mất, thay vào đó là vẻgiễu cợt: "Ta thấy hôm nay thần sắc của ngươi đã khá rồi, thân thểcũng đã gần nhưhồi phục, hay là ra ngoài với ta."
QuỷLệnghe thếliền chấn động: "Ra ngoài ư? Đi đến đâu?"
Pháp Tướng mỉm cười nói: "Đi đến một nơi ngươi muốn đến, gặp người mà ngươi muốn gặp."
QuỷLệnhíu mày, nhướng mắt hỏi: "Thếà, có phải là hiệu thịcủa PhổHoằng Thượng Nhân chăng?"
Pháp Tướng gật đầu nói: "Đúng thế, ân sưnghe nói thương thếcủa ngươi đã hồi phục thì thập phần hoan hỉ, hôm nay liền sai ta đến trông nom, nếu nhưthân thểngươi không quá mệt mỏi thì có thểgặp mặt. Chẳng hay ý ngươi thếnào?"
QuỷLệchú mục nhìn Pháp Tướng hồi lâu, hốt nhiên mỉm cười: "Tốt, tốt, tốt, ta cũng đã chờngày này khá lâu, ta tựnhiên phải đích thân đến yết kiến, đừng nói hiện giờthân thểtốt xấu thếnào, cho dù là lúc đang mang trọng thương, chỉcần ngài có ý mời, cho dù phải bò lết ta cũng sẽtới."
Pháp Tướng chắp tay: "Thí chủđã quá lời, xin theo tại hạ."
Nói rồi liền bước tới trước dẫn đầu, đến trước cửa phòng mởcửa bước ra.
QuỷLệliền theo phía sau, chỉlà lúc hắn dợm bước ra khỏi phòng, không biết tại sao, hắn đột nhiên hồi đầu nhìn vềphía bức tranh Quan âm đại sĩtreo trên tường, giữa làn khói thoảng bay, diện mục từbi của quan âm đại sĩkhẽmỉm cười, tựa hồnhưđang nhìn hắn.
QuỷLệkhẽnhăn mày, hừmột tiếng, liền lập tức quay người, không quay đầu lại đi thẳng ra ngoài, chỉcòn thoang thoảng mùi đàn hương vương vấn phía sau hắn trong căn phòng trống không im lặng, nhẹnhàng phiêu đãng.
Ra khỏi tiểu viện là một thông đạo dài độchừng hai trượng, bềngang bốn thước, hai bên là tường vôi đỏ, cao độbằng hai người, phía trên lợp bằng ngói lưu ly màu lục, ởcuối đường đi của hoa viên là một vòm cửa hình cung, khi tiến gần đến cửa ngoài có thểnghe được những âm thanh hỗn tạp từngoài truyền đến.
Thanh âm đó thật kỳ quái, thoáng nghe tựa hồnhưthanh âm của tăng nhân đang tụng kinh trong miếu, nhưng trong đó lại pha tạp những quái thanh kỳ dị, trong tưởng tượng của QuỷLệnhững thanh âm này đáng lý không thểxuất hiện nơi này, ví dụnhưtiếng đối thoại của phụnhân ởthôn quê, hay là giọng cao thanh của phật tửđang lễphật, lẫn vào đó là tiếng hài nhưquấy khóc.
Những âm thanh kỳ lạnày, sao lại xuất hiện tại nơi được hiệu xưng là thiên hạchánh đạo tam đại cựphái nhưThiên Âm Tựthếnày?
QuỷLệcảm thấy hoang mang bất định, liền hướng mất vềphía Pháp Tướng nhưdọhỏi, chỉthấy Pháp Tướng diện mục không thay đổi vẫn dẫn đường ởphía trước hướng vềphía vòm cửa trước mặt. QuỷLệnhíu mày, định thần lại, rồi tiếp tục đi theo sau.
Bên ngoài bỗng nhiên rạng sáng, chỉthấy đá bạch ngọc được dùng đểlát nền, từng lớp đá chồng lên nhau, cứchín bậc làm thành một tổ, liên tiếp nhau đến tận đại hùng bảo điện, có cảthảy chín lần chín tám mươi mốt nhưvậy. Giữa hàng rào điêu khắc bằng ngọc thạch, chỉthấy điện đài hùng vĩ, cực kỳ cao đại, trước điện có 13 cây cột cao lớn ngạo nghễnhưvươn tới trời xanh, cao đến mười trượng, trần và tường trong điện lấp lánh huy hoàng, chia làm tám đỉnh bằng nhau, có trạm trổđầu rồng, ởtrước mỗi mái đỉnh đều có một hình rồng bay lượn, tuỳ theo đó mà điêu khắc mười loại thú vật kỳ lạtượng trưng cho sựcát tường, hình thái khác thường, nhưhưnhưthực.
Trong điện được trang trí bởi muôn vàn điêu khắc hoa lệtinh mỹ, thật là vượt quá sức tưởng tượng của người thường, nhưlà không phải bởi tay con người mà làm ra được.
Ởphía sau đại hùng bảo điện, hai bên, phía trước, tạo thành một dãy điện đường cao lớn nối tiếp nhau, ởgiữa là quảng trường rộng lớn hoặc là những con đường nhỏngoằn nghèo nối kết với nhau lại thành một khối trùng trùng điệp điệp cao lớn lộng lẫy.
Chỉlà tòa kiến trúc này tuy hùng vỹhoa lệ, có thểlàm cho người ta trầm trồkinh ngạc, thếnhưng trong thời khắc này, điều làm QuỷLệngạc nhiên nhất lại không phải là điều này, đây chính là nơi phật giáo trang nghiêm vào bậc nhất, hiện tại lại có rất nhiều phàm nhân qua qua lại lại không ngừng, người người cầm nhang đèn, quỳ bái lễphật, từtrên đài cao ra đến ngoài sân, hương hỏa định thịnh khó mà tưởng tượng được.
Một ngôi chùa lớn nhưThiên Âm Tự, vốn có địa vịcực kỳ tôn cao trong thiên hạchính đạo, lúc này không khác gì những tòa tựmiếu thông thường nơi nhân gian, mởcửa đón vô sốbách tính thếtục vào thắp hương bái phật.
QuỷLệkhông tưởng tượng được điều này. Hắn vốn đã minh bạch những âm thanh kỳ quái khi nãy nhưng với những cảnh tượng trước mắt hắn lại cảm thấy hồđồhơn. Chùa miếu trên Thanh Vân Sơn sớm có tập quán tuân theo phong phạm của tiên gia, tiên sơn tiên cảnh, chỉcó những người tu đạo. Hồi còn ởThanh Vân Sơn, hắn chưa bao giờthấy một người dân bình thường nào lên núi thắp hương cầu nguyện.
Hắn ngoảnh đầu nhìn Pháp Tướng hỏi với vẻngạc nhiên: "Đây là..."
Pháp Tướng cười nhẹ: "Bản tựtuy hương hỏa thịnh vượng nhưng bình nhật cũng không có nhiều người tới. Sởdĩhôm nay có đông người tới thắp hương vì là ngày mùng một. Vào mỗi độmùng một ngày rằm, bách tính trong phạm vi trăm dặm quanh đây đều tới bái phật theo tập tục".
QuỷLệlúc lắc đầu, vương vấn một chút nghi ngờ, cuối cùng cũng cất lời hỏi: " Không đúng. Ta chỉlấy làm lạlà tại sao môn phái nhà ngươi lại cho bách tính vào thắp hương lễphật?"
Pháp Tướng gật gật đầu đối với vấn đềQuỷLệthắc mắc dường nhưđã có dựliệu. Y vẫn giữnguyên tưthếđi bên cạnh QuỷLệ, hướng vềphía hậu Đại Hùng Bảo Điện, vừa đi vừa nói: "Kỳ thật lúc ban đầu Thiên Âm Tựcũng giống nhưThanh Vân Môn, tịnh không mởcửa đón tiếp thếtục bách tính. Chỉsau khi ân sưtiểu tăng là PhổHoằng Thượng Nhân tiếp nhiệm phương trượng liền cùng tam vịsưthúc tham ngộphật lý, đại phát nguyện tâm, dạy rằng: "Phật cũng là chúng sinh trong thiên hạ, không ai không là phật. Vì vậy mới quyết định mởrộng sơn môn cho bách tính vào lễphật".
Nói đến đó, Pháp Tướng dừng bước, quay người vềphía con đường dẫn tới Đại Hùng Bảo Điện nói: "Sưđệcó thấy con đường đá rêu phong kia không?"
QuỷLệgật đầu nói : "Sao?"
Pháp Tướng chắp tay nói: "Năm xưa có một vịsưthúc bản môn nhận thấy đường núi cheo leo, bách tính tuy có lòng muốn lễphật nhưng thân thểyếu đuối không thểlên núi cầu nguyện nên đã một mình bỏra 10 năm đại dụng thần thông biến một con đường vốn chênh vênh, hiểm trởthành một con đường bằng phẳng, thật đã tạo thành công đức vô lượng."
QuỷLệbỗng nhiên dâng lên niềm kính trọng, sắc diện trởnên trang nghiêm hỏi: "Có một vịtiền bối nhưthếthật sao? Xin thỉnh vấn danh hiệu."
Pháp Tướng chú nhãn nhìn y, trầm mặc một hồi đoạn chùng giọng: "Vịsưthúc đó danh hiệu là PhổTrí, cũng đã rời bỏtrần gian hơn 10 năm rồi."
QuỷLệmột thân nam tửcương ngạnh, vậy mà khi nghe đến hai từ"PhổTrí" cũng thấy nhưsấm động trời quang, trong óc kêu lên một tiếng "Oang", toàn thân tê liệt.
Pháp Tướng thấy QuỷLệsắc mặt biến chuyển bất định, thoạt bi thương thoạt phẫn hận, liền thởdài một tiếng, hạgiọng nói: "Đi thôi. Phương trượng đang chờchúng ta."
QuỷLệmặc nhiên nhìn Pháp Tướng cất bước, chỉthấy cước bộy vốn khinh linh, nhẹnhàng giờphút này trởnên trầm trọng vô bì. Đi được mấy trượng, Pháp Tướng đột nhiên quay đầu lại, sắc mặt biểu tình phức tạp, nhìn vềđám người nơi xa xa đang hới hớn hởhởchầm chậm bước trên con đường đá. Cảlão nhân, nam tử, phụnhân, hài tửđều lộra sắc mặt thành kính, miệng tụng niệm phật hiệu nhưthểmỗi bước đi trên con đường đó là họlại gần Phật Tổthêm một chút.
Sắc mặt QuỷLệphức tạp u ám, hai tay nắm chặt thành quyền rồi từtừlỏng ra. Một lúc sau, hắn thong thảquay đầu tiến vềphía trước. Pháp Tướng vẫn đứng đó, yên lặng chắp tay niệm phật đợi hắn.
Hai người cất bước, bỏlại sau lưng đám thiện nam tín nữđang trầm mặc đi trên con đường vềvới phật.
Chốn này nguyên là nhân gian, không phải là tiên gia phật cảnh.
Qua khỏi Đại Hùng Bảo Điện, tuy là phía hậu nhưng điện vũmiếu đường trùng trùng điệp điệp. Thiên Âm Tựkhông hổlà danh môn đại phái, khí khái vượt hẳn so với những tựmiếu thông thường. QuỷLệcùng Pháp Tướng thẳng đường tiến bước, không dừng lại tại bất kỳ điện vũlâu các nào mà đi vềphía hậu sơn.
QuỷLệbám sát gót Pháp Tướng, không thốt một lời, sắc mặt bộc lộtrầm tưnặng nề. Đối với kiến trúc tinh hoa mỹlệchung quanh, hắn hoàn toàn không đểý.
Vào lúc cuối cùng khi Pháp Tướng đưa hắn rời Thiên Âm Tựtheo cửa sau, chớm bước lên con đường mòn dẫn lên đỉnh Tu Di Sơn, QuỷLệcau mày hỏi: "Sao vậy, PhổHoằng Thượng Nhân lại không ởtrong chùa?"
Pháp Tướng gật gù nói: "Đúng vậy. Cho dù bạn tựluôn mởcửa đón người thếtục, tạo thành công đức vô lượng nhưng người xuất gia tất có nhu cầu thanh tịnh, ân sưtiểu tăng cùng các vịsưthúc lại là những người ưa thích yên tĩnh nên thường ởtại ngôi tiểu tựtrên đỉnh Tu Di Sơn. Người trong bản môn đều gọi đó là Tiểu Thiên Âm Tự." Pháp Tướng dứt lời liền cười nụ, đểlộhai hàm răng trắng bóng.
QuỷLệmặc nhiên gật đầu, không nói thêm lời nào, tuỳ tiện theo sau Pháp Tướng đi lên đỉnh Tu Di Sơn.
Tu Di Sơn tuy không so được với chiều cao nhập vân của Thanh Vân Môn Thông Thiên Phong nhưng tuyệt nhiên không thểcoi là thấp. Thiên Âm Tựmà hai người vừa rời khỏi nằm tại lưng chừng núi. Hai người đi bộlên đỉnh núi, chừng nửa canh giờthì nhìn thấy tấm biển đề4 chữ"Tiểu Thiên Âm Tự".
Nhìn bên ngoài, Tiểu Thiên Âm Tựquảnhiên là một ngôi chùa nhỏ, dù đi ra hay đi vào chỉba bước là đến viện tự, khác rất xa với vẻhoành tráng của Thiên Âm Tựnơi lưng núi. Nơi này cách xa thếtục, bốn phía tùng xanh trúc biếc bao phủ, ken đặc thành rừng. Mỗi khi gió núi thổi qua, tùng động trúc lay tạo nên vẻthanh nhã u tĩnh không nói thành lời. So với cảnh nhiệt náo dưới núi quảcó phong vịlánh ngoại riêng biệt.
QuỷLệvết thương nặng chưa lành hẳn, đi bộmột quãng đường dài nhưvậy trên trán lấm tấm mồhôi. Hắn dừng bước lấy sức, quay đầu nhìn vềphía sau thấy bên trong Thiên Âm Tựnơi lưng núi hương hoa đỉnh thịnh, từng sợi khói phiêu đãng bay lên. Nhìn ra xa xa thấy một màu xanh xanh, đâu đó loáng thoáng tiếng người tạo cho nguời ta tâm ý trang nghiêm.
QuỷLệngây ngây xuất thần nhìn một hồi lâu, không biết hắn nghĩgì. Đoạn chuyển thân cất bước. Pháp Tướng gật gật đầu, đưa hắn đi vào bên trong Tiểu Thiên Âm Tự.
Nơi này so với dưới núi đơn giản hơn nhiều. Hai người đi qua phật đường chính, rẽqua hậu đường bên phải tới một tòa thiền phòng ba gian thanh tịnh. Pháp Tướng tiến vềphía trước mấy bước, hướng vềphía cửa thiền phòng nói lớn: "SưPhụ, Trương Tiểu Phàm thí chủđã tới."
Từtrong thiền phòng tức thì vang lên một giọng nói già nua, thanh âm từái: "Mời vào."
Pháp Tướng quay đầu lại, đưa tay thỉnh mời QuỷLệ. QuỷLệthoáng do dựnhưng cũng tiến vào thiền phòng. Pháp Tướng đứng lại bên ngoài, hình nhưkhông có ý đi cùng hắn vào trong.
Bước vào bên trong thiền phòng, QuỷLệđưa mắt nhìn bốn phía. Thiền phòng quảthật đơn giản, so với căn phòng hắn dưỡng thương dưới chân núi chẳng có gì khác biệt. PhổHoằng Thượng Nhân, phương trượng Thiên Âm Tự, một trong thiên hạđương kim chính đạo cựphái, đang ngồi trên bồđoàn, tay cầm một tràng niệm châu, miệng cười tươi tắn nhìn hắn.
PhổHoằng Thượng Nhân cười nhẹ, thanh âm bình hòa thốt: "Thí chủđến rồi."
Không hiểu tại sao khi đối diện với thần tăng, QuỷLệlại thấy trong tâm dấy lên nỗi niềm nhưng nhanh chóng bình phục, từtừhít vào, gật đầu thốt: "Phải."
PhổHoằng Thượng Nhân ánh mắt lấp lánh từbi quang mang, tỉmỉquan sát QuỷLệ, cơhồtừđầu đến chân. Tràng niệm châu trong tay chuyển động nhịp nhàng, hồi lâu ông cất tiếng: "Hình nhưthí chủcó điều gì cần hỏi bần đạo?"
QuỷLệtức khắc gật đầu nói: "Không sai. Ta thấy lạlà Thiên Âm Tựvì sao phải không kểnguy hiểm, mạo phạm Thanh Vân Môn đểcứu ta?"
Câu hỏi của hắn đã đi vào chính đề, thanh âm cực nhanh nhưng mới được nửa câu thì hắn không tựchủđược dừng lại. Chỉthấy PhổHoằng Thượng Nhân đưa hữu thủlên ngăn không cho hắn nói tiếp.
QuỷLệkhông hiểu, nhìn PhổHoằng Thượng Nhân với vẻmê hoặc. PhổHoằng chắp tay niệm một câu phật hiệu, đoạn rời khỏi bồđoàn đứng lên nhìn QuỷLệnói: "Đối với vấn đềthí chủvừa hỏi bần tăng, trước tiên bần tăng sẽđưa thí chủđi gặp một người."
QuỷLệthoáng run hỏi: "Gặp người? Ai?"
PhổHoằng không đáp, đi thẳng ra bên ngoài, từtốn nói: "Bần đạo chỉbiết rằng người đó mong ngóng thí chủđã lâu, mà thí chủnhất định cũng mong gặp được y."
QuỷLệngạc nhiên, rồi khi hắn ý thức được mình đang ởđâu không biết tại sao trong lòng bàn tay xuất mồhôi lạnh, tim hắn đập nhanh, dường nhưphía trước đang có điều gì đó khiến hắn lo sợ.
Pháp Tướng vẫn đứng yên lặng bên ngoài thiền phòng, thấy PhổHoằng Thượng Nhân cùng QuỷLệnối gót đi ra nhưng sắc mặt y không hiện lên chút thay đổi nào, chỉlùi lại một bước rồi tiếp tục đứng qua một bên. PhổHoằng Thượng Nhân đưa mắt nhìn y, không nói một lời gật gật đầu đoạn cất bước đi theo hướng QuỷLệ. Đích đến là một tiểu viện tựa lưng vào mạch núi.