Chỉcó một điều khác so với phía ngoài, trên cửa phòng có treo một tấm rèm màu đen khá dày, ngoài cửa đó ra, căn phòng này không có cửa ra vào nào khác.
QuỷLệnhìn tiểu ốc đơn sơ, giống nhưbao tiểu ốc thường thấy khác, cổhọng bỗng khô lại, hai tay bỗng tựnhiên nắm chặt. Hắn nhìn PhổHoằng Thượng Nhân, chỉthấy trên mặt PhổHoằng Thượng Nhân hiện lên một thần thái vô cùng phức tạp, nhưnuối tiếc, nhưđau khổ, khó diễn đạt thành lời, mà chính hắn cũng đang trong tâm trạng nhưvậy, nhìn nhưthôi miên vào con đường dẫn đến tiểu ốc kia.
Không gian nhưchìm trong tĩnh lặng, không ai cất tiếng, chỉcó tiếng côn trùng đâu đó trong bụi cỏcất lên nhưkêu khóc điều gì.
Mãi sau, PhổHoằng Thượng Nhân thởdài, nói: "Chúng ta vào thôi".
Các cơthịt trên mặt QuỷLệgiật giật, y đáp khẽ: "Được".
PhổHoằng Thượng Nhân bước chầm chậm vềphía trước, gạt rèm, đẩy cánh cửa, mởtoang cửa tiểu ốc.
Tiếng bản lềkêu cọt kẹt vang lên, nặng nềvà thê lương. Không biết đã bao lâu không ai mởcánh cửa này ra.
Một luồng gió lạnh bất ngờtừtrong ùa ra, khiến cho kẻtu hành đã lâu nhưQuỷLệđang đứng ởcửa lều cũng không thểcưỡng lại cơn rùng mình. Căn phòng nhỏxíu này dường nhưlà nơi lạnh nhất thiên địa.
QuỷLệđang nhíu mày do dựthì nghe tiếng PhổHoằng Thượng Nhân từsau rèm vọng ra: "Tiểu thí chủvào đây mau".
QuỷLệhít một hơi sâu, vươn vai lắc đầu, rồi vươn tay kéo rèm cửa, bước vào bên trong.
Rèm cửa từtừhạxuống, tiếng kẽo kẹt thê lương cất lên rồi từtừkhép lại.
Bầu không khí yên tĩnh lại bao trùm lên căn phòng nhỏ. Một bóng người nhưtrong mộng từtừtiến đến, mắt hướng vềcăn phòng, không bao giờcó hoa nở, miệng lẩm nhẩm kính phật, cúi lưng vái, mặt đầy vẻtôn kính trang nghiêm.
Màn hạxuống, cửa gỗcũng khép lại, vì không có cửa sổnên trong phòng chỉthấy một màu tối đen.
Một luồng gió lạnh bỗng trào ra, tựa nhưcó hàng ngàn mũi kim bằng đá châm vào da thịt. QuỷLệtrong giây phút rùng mình liên tục, nhưng y vốn không phải là người thường, chỉcần vận chân pháp điều khí là khí huyết lưu thông trởlại. Luồng gió lạnh dù không xâm nhập được vào cơthể, nhưng cứchâm vào người lạnh buốt, quảkhó có thểchịu đựng được.
Gian tiểu ốc này còn lạnh hơn cảgió băng ởBắc Cực.
QuỷLệtrong lòng vô cùng kinh ngạc, đang lúc kinh ngạc chỉnghe thấy PhổHoằng Thượng Nhân thấp giọng: "Sưđệ, chúng ta đến tìm sưđệđây, người này chính là người mà sưđệhằng mong gặp bao lâu nay!".
Giọng PhổHoằng Thượng Nhân trầm đục mà chứa đầy tình cảm khác thường, khí lạnh trong phòng đột nhiên lạnh thêm vài phần, lạnh đến máu trong người nhưđông cứng lại.
Sau đó, bỗng nhiên trong phòng có một luồng sáng trắng ánh bạc từtừsáng lên, chiếu sáng từphía trước PhổHoằng Thượng Nhân và QuỷLệđến tận cuối phòng.
Luồng ánh sáng chiếu sáng trắng nhưtuyết, với những dải sáng lóng lánh tuyệt đẹp, kèm theo là những tia sáng màu bạc viền xung quanh, hoà thành một, từng chùm lấp lánh lấp lánh nối đuôi nhau phát sáng, một hồi lâu mới nhìn ra là một bàn tròn lớn chừng khoảng một tấc.
Ánh sáng dịu dàng, trắng nhưtuyết, tia sáng phát ra cao không đến một tấc, ởcuối nhưcó hình hoa tuyết, lại nhảy nhót giống nhưnhững con đom dóm lấp lánh, đẹp tựa trong mơ.
Những tia sáng đó dần dần hoà lại làm một, QuỷLệvà PhổHoằng Thượng Nhân chỉthấy một tiếng sáo nhẹnhàng nổi lên, nghe rất vui tai, luồng ánh sáng lan rộng làm cảcăn phòng bừng sáng.
Trong giây lát kỳ diệu đó, PhổHoằng Thượng Nhân thầm niệm phật, trong khi QuỷLệchỉcảm thấy máu trong người đông cứng lại, không thấy một hơi ấm nào, đến nỗi tim cũng nhưngừng đập, dường nhưtoàn bộcơthểchết đứng không vận động trong giây phút đó.
Y đứng ngay đơgiữa phòng nhưmột cột nước đông cứng, nhìn nhưthôi miên vào luồng sáng trước mặt, trong đầu không nghĩđến bất cứđiều gì khác ngoài hai chữ: PhổTrí.
U quang nhưtuyết, xán lạn lưu chuyển, từmột vòng tròn màu trắng thuần khiết nhưngọc toảra, đồng thời xua đi làn khí lạnh trong phòng. Bên trên vòng tròn phát sáng có một người ngồi xếp bằng tròn, người đã làm thay đổi cảcuộc đời Trương Tiểu Phàm năm xưa, người mà QuỷLệngày nay luôn khắc cốt ghi tâm: PhổTrí!
Nhìn từphía xa trông diện mạo PhổTrí vẫn nhưđang sống, mặc dù da mặt trắng xanh xao tái nhợt, không thấy một luồng sinh khí nào, nhưng nhìn kỹthì không thấy khó héo nhưngười chết, thậm chí trông vẫn giống hệt Lão Hoà Thượng từbi trong tâm trí của Trương Tiểu Phàm năm nào, không chút thay đổi, duy chỉcó thêm nhiều nét u uẩn đau khổchứa trong thần sắc lão.
Khuôn mặt vẫn y nhưxưa, chỉcó phần cơthểlà thay đổi.
Không hiểu tại sao cơthểcủa PhổTrí thu nhỏhơn nửa so với trước kia, cũng chính vì vậy mà Lão có thểtoạtrên chiếc bàn ngọc trắng lạnh đó, khó lạnh trong phòng đủlàm chết người, mà không thấy bất cứtảng băng nào xếp trong phòng, phần lớn nguồn gốc của khí lạnh là từchiếc bàn ngọc dịthường đó. Thân thểcủa lão hoà thượng có thểgiữđược lâu đến vậy cũng là do công huyền bí của dịbảo.
Chỉcó điều, QuỷLệcũng không nghĩra được điều đó, lão tăng từbi đang ngồi trên ngọc bàn kia rõ ràng là hình ảnh y đã khắc sâu trong tâm tưởng hơn mười năm rồi không quên.
Là hận chăng?
Là ân chăng?
Đầu óc y bỗng không không đăng đăng, trong bỗng chốc nhưvũbão cuồng phong, nhưsấm sét bên tai, ân oán lẫn lộn tràn dâng trong lòng.
Lão tăng kia chính là người đã cứu mệnh y, là người dạy y chân pháp, đối đãi với y nhưcon, nhưng cũng chính lão tăng nhìn bên ngoài đầy từbi kia cũng là người đã huỷhoại cảcuộc đời y, khiến y ngày đêm đau khổ, nhưđịa phủthâm uyên.
Ân oán giao trạnh lẫn lộn vốn chỉdiễn ra trong tâm khảm y, không ngờgiây phút này cũng không kìm được trào dâng trên nét mặt.
Trong giây phút tâm thần kích động, QuỷLệđứng không vững, hoa mắt chóng mặt, đổngười sang bên cạnh. Vừa lúc đó có một bàn tay ấm áp vươn tới, đỡlấy y, một luồng khí quen thuộc - chính là Đại Phạm Bát Nhã Chân Pháp - từlòng bàn tay ấy truyền sang cho y vô cùng mãnh liệt, khiến cho huyết khí đang kích động bình phục trởlại.
"A di đà phật, Tiểu thí chủ, ngươi không nên quá kích động, phải bảo trọng". Tiếng nói của PhổHoằng Thượng Nhân từbên cạnh khẽvang lên.
QuỷLệnhưbừng tỉnh khỏi cơn mộng, nghiến răng đứng thẳng người lên, tuy nhiên mắt vẫn dán chặt vào khuôn mặt của PhổTrí.
PhổHoằng Thượng Nhân đứng bên cạnh, đăm chiêu nhìn QuỷLệ, dưới ánh sáng chập chờn trong căn phòng, mặt QuỷLệtrông nhưcủa một người xa lạ, không phải yêu nhân ma giáo vang tiếng trong thiên hạ, mà chỉlà một kẻphàm nhân đang đau khổ, giống nhưkẻthiếu niên bao năm vềtrước.
Y hắng giọng, quay đầu nhìn PhổTrí, từtừđi lên phía trước, nhìn đăm đăm vào khuôn mặt PhổTrí, khẽnói: "Sưđệ, di nguyện cuối cùng của ngươi, nay sưhuynh đã làm được, sưhuynh bất tài, năm xưa không dạy được ngươi. Gieo gió gặt bão, gây tội phải đền tội. Ngươi năm xưa cũng luôn nói vậy, mong ngươi sớm thoát túc nghiệt, đầu thai vãng sanh. A di đà Phật!".
Y chắp tay vái di thểPhổTrí một vái rồi đứng thẳng người đi ra ngoài. Ra đến gần cửa mới chậm rãi nói: "Tiểu thí chủ, ta nghĩngươi cũng muốn được một mình ởlại với PhổTrí sưđệ, ta đợi ngươi ởtrước cổng chùa, nếu có việc gì cứđến đó tìm ta".
QuỷLệkhông trảlời, hắn nhưkhông nghe thấy điều gì, trong mắt hắn chỉthấy vịtăng nhân PhổTrí thôi.
PhổHoằng thượng nhân hắng giọng, mởcửa kéo rèm bước ra, căn phòng lại chìm trong yên lặng.
Đôi chân QuỷLệtừtừnhấc lên, từng bước từng bước một di chuyển vềphía PhổTrí.
Dường nhưy đang vô cùng sợhãi, không biết nên làm gì. Đã bao năm qua y thống khổ, hận thấu tâm can, vậy mà tại sao giờnày, đầu óc y chỉcảm thấy bi thương vô tận.
Con người đó, ngồi yên lặng ngay đó, không có một chút sinh khí nào, dù cho nỗi khổđau hiện trên nét mặt, nhưng sao vẫn phảng phất điều gì nhưmong đợi, nhưkhát vọng.
QuỷLệdần tiến gần đến PhổTrí nhìn trừng trừng, hai tay từtừnắm chặt lại, móng tay cắm sâu vào da thịt hồi lâu rồi cũng buông ra.
Người hắn nhưmất hết trọng lượng, không có chỗdựa, toàn thân bất lực, đổngười ngồi bệt xuống đất, cứngồi bất động trước PhổTrí.
Ánh sáng trong phòng chiếu vào hai người nhưhai cái bóng bất động.
Thời gian trong phòng nhưngưng lại, lúc đảo lộn, lúc chảy xuôi. Chỉcó bóng hai người vẫn bất động không dịch chuyển.
Một trái tim vẫn đập, một trái tim đã tịch tĩnh.
"Kính koong king koong".
Lại một hồi chuông vang lên, âm thanh vang dội khắp mọi nơi trên núi Tu Di, trầm bổng vang xa, thức tỉnh mọi giấc mộng, đồng thời cũng khiến con người trong cõi trần thếthoát khỏi những dưvịcủa trần thế.
Trên dỉnh Tu Di Sơn, bên ngoài trai phòng chùa Tiểu Thiền vang lên tiếng gõ cửa. PhổHoằng Thượng Nhân nhíu mày, hơi lắc đầu, hắng giọng hỏi: "Là Pháp Tướng phải không! Vào đi".
Dứt lời đã thấy Pháp Tướng bước vào, tiến vềphía PhổHoằng lạy một lạy, trên mặt lộrõ ưu tư: "Sưphụ, đã một ngày một đêm rồi vẫn chưa thấy Trương thí chủđi ra".
PhổHoằng Thượng Nhân lắc đầu nói: "Túc thếnghiệt duyên, nhất thếtình cừu, việc đó cũng dễhiểu thôi".
Pháp Tướng chắp tay, thấp giọng đáp: "Sưphụnói phải". Rồi chợt nhíu mày hỏi PhổHoằng Thượng Nhân: "Sưphụ, đệtửlo rằng trong phòng có Ngọc Băng Bàn đểbảo vệthi thểsưthúc PhổTrí không bịhuỷ, nhưng khí lạnh đó rất có hại với người thường. Hơn nữa Trương thí chủvết thương mới lành, tâm trí lại đang kích động, nếu có bềgì thì chúng ta sao thực hiện được lời dặn của PhổTrí sưthúc?".
PhổHoằng Thượng Nhân điềm đạm nói: "Không sao, hôm qua ta đã dùng Đại Phạm Ban Nhược chữa tâm mạch cho y, hơn nữa y vốn người tu hành đã lâu, khí lạnh tuy độc nhưng với y không có gì đáng ngại".
Pháp Tướng nghe xong bèn yên, chắp tay lạy nói: "Ra là vậy, đệtửyên tâm rồi".
PhổHoằng Thượng Nhân gật đầu, đưa mắt nhìn Pháp Tường nói: "Ngươi quảrất quan tâm đến Trương thí chủ, không chỉvì thực hiện lời dặn trước lúc lâm chung của PhổTrí mà chính ngươi cũng rất thương hắn lắm".
Pháp Tướng cười khẽtrảlời: "Sưphụtuệnhãn, quảđúng nhưvậy".
Lời nói của PhổHoằng làm Pháp Tướng nhớđến chuyện đã qua, thởdài nói: "Quảlà không giấu sưphụđược. Từngày đệtửgặp Trương thí chủđến nay đã 10 năm vùn vụt trôi qua. Mười năm ấy, đệtửtu hành theo phật, với đời người thì nhưanh nhân hành lộ, không phải trải qua sóng gió, không mấy biến đổi. Chỉcó Trương thí chủ, ngẫm cảđời y trải qua phong ba bão táp, đại bi đại khổ, ân oán tình cừu, mọi nỗi khổtrong thiên hạy cũng đều trải qua".
PhổHoằng Thượng Nhân thoáng thay đổi nét mặt, chắp tay niêm kinh phật.
Pháp Tướng lại nói: "Đệtửthao thức nghĩvềTrương thí chủsuốt đêm, nghĩnếu mình ởđịa vịcủa Trương thí chủ, tưởng tượng mình phải chịu mọi nỗi khổđó. Đáng tiếc đệtửnghiên cứu đạo Phật chưa đủuyên thâm, mới nghĩmà đã sợhãi. Phật dạy da thịt con người chẳng qua cũng chỉnhưcát bụi, chỉcó nhân tâm là tồn tạo, điều quan trọng là phải thức ngộđược điều này. Mỗi lần niệm đến đây, nghĩđến Trương thí chủcảđời lận đận, nhưgiờđây đang chống chọi với khổđau, đệtửquảvô cùng kính phục".
Nói đến đó đột nhiên biến sắc, quỳ sụp xuống trước mặt PhổHoằng Thượng Nhân.
PhổHoằng Thượng Nhân ngạc nhiên hỏi: "Ngươi làm vậy nghĩa là sao?".
Pháp Tướng khẩn thiết nói: "Sưphụtại thượng tha lỗi, đệtửtu hành chưa lâu, không thông hiểu phật pháp, thấy Trương thí chủphải chịu khổđau quảkhông nhẫn tâm. Thỉnh cầu sưphụđại thần thông khai ân, dùng pháp lực vô biên cứu vớt y, dùng từbi cảm hoá ma tính, đưa y thoát khỏi bểkhổ. Đại công đức này vừa hợp với ý trời, vừa yên lòng PhổTrí sưthúc. Sưphụtừbi!".
Dứt lời lại gập lưng quỳ lạy sưphụba lạy.
PhổHoằng Thượng Nhân lắc đầu thởdài: "Kẻngu dại! Lời ngươi nói vừa phạm sân giới, không phải người tu hành không cứu vớt y, mà bởi y bao phen gian nan, cảđời lận đận, đến ngày hôm nay tâm y cũng đã trởnên cứng rắn nhưđá sỏi. Hơn nữa Phật ởtâm người, chúng sang đều có cơduyên vào cửa phật, nhưng tương lai nhân nhập khổhải, hay được cực lạc đều do tâm mà ra, ta không thểcưỡng ép y được".
Pháp Tướng từtừđứng dậy, chắp tay lạy, trên mặt không khỏi có nét thất vọng, nhưng vẫn khẽđáp: "Đệtửđã hiểu".
PhổHoằng trầm ngâm trong giây lát, rồi cất lời nói: "Hay ngươi đi ra phía sau phòng nhìn y xem sao, ta chắc không có chuyện gì, nhưng sức y đã yếu mà một ngày đêm không ăn uống cũng không tốt".
Pháp Tướng nghe lời, định thần rồi đi ra khỏi phòng. Y mởcửa phòng đột nhiên thấy một người đang đứng, phía sau lưng hắn mặt trời đang tới, nét mặt hắn đầy âm khí, thoạt nhìn không rõ diện mạo ra sao.
Pháp Tướng giật mình lùi lại vài bước mới nhìn ra người đó chính là QuỷLệ. Y đã đứng bên ngoài cửa phòng tựlúc nào, bất động. Qua một ngày một đêm, trông hắn không tỏra vẻmệt mỏi, nhưng mắt đỏvằn nhưthểcảđêm chưa hềchợp mắt.
Nhận ra Pháp Tướng, môi hắn khẽđộng đậy, chậm chạp gật đầu chào Pháp Tướng. Pháp Tướng chắp tay lạy chào, QuỷLệchậm chạp tiến vào, đứng trước mặt PhổHoằng.
PhổHoằng Thượng Nhân ngồi nhưhôm trước, thiền sàng ởphía trước giường, tay cầm tràng hạt, không ngừng lần hạt. Thấy QuỷLệđịnh nói lại thôi, cũng không ngạc nhiên, điềm đạm bảo Pháp Tướng: "Đem ghếcho Trương thí chủ, ngươi cũng ngồi xuống đây!"
Pháp Tướng vâng dạ, bê ghếcho QuỷLệngồi rồi cũng ngồi xuống bên cạnh.
PhổHoằng Thượng Nhân trầm ngâm trong giây phút rồi nói: "Ngươi có điều gì cứhỏi?".
Ánh mắt QuỷLệvô hồn bất định, dường nhưtâm trí hắn đến giờvẫn chưa bình phục, mãi sau mới thấy hắn đáp thầm: "Tại sao Thiên Âm Tựcác người lại cứu ta?".
PhổHoằng Thượng Nhân chắp tay đáp: "Mọi việc có quảđều có nhân, thí chủgặp hoạn nạn ngày hôm nay là do PhổTrí chùa chúng ta ngày xưa gây nên, Thiên Âm Tựbởi vậy càng không thểkhông ra tay cứu giúp".
QuỷLệhít một hơi hỏi: "Các người làm nhưvậy mà không sợThanh Vân Môn trởmặt với các ngươi sao?".
PhổHoằng Thượng Nhân cười đáp: "Sợ".
QuỷLệnghe trảlời rất thực đó kinh ngạc nói: "Vậy sao ngươi vẫn?".
PhổHoằng Thượng Nhân lắc đầu nói: "Thiên Âm Tựvà Thanh Vân Môn xưa nay giao hảo, Lịch Đại TổSưcũng dạy không được tuỳ tiện phá huỷ. Vậy nên ta đã ra lệnh cho người của ta mặc áo đen kín người, cướp ngươi vềđây mà không đểlại dấu vết gì".
QuỷLệcười nhạt: "Thanh Vân Môn cao thủnhiều nhưmây, chẳng may các ngươi đểlộthì sao?".
PhổHoằng Thượng Nhân đàm đạo: "Ta muốn giấu mọi dấu vết là đểhai phái không bất hoà, không muốn người hai phái chính giáo bất hảo, cực chẳng đã phải dùng hạsách đó. Nhưng nếu sựkhông nhưý thì cũng đành chịu. Cứu được Trương thí chủthì hai phái không còn giao hảo cũng đành".
QuỷLệtrừng trừng nhìn PhổHoằng Thượng Nhân, trầm hỏi: "Tại sao các người lại phải bằng mọi giá cứu ta?".
Lần này đến PhổHoằng Thượng Nhân đắm nhìn trong suy tư, QuỷLệcũng không gặng hỏi, chỉtrừng trừng nhìn.
Một lúc lâu sau, PhổHoằng Thượng Nhân đắm chìm trong suy tư, QuỷLệcũng không gặng hỏi, chỉtrừng trừng nhìn.
Một lúc lâu sau, PhổHoằng Thượng Nhân thởdài đáp: "Ngươi có muốn biết việc xảy ra từlúc PhổTrí sưđệsắp mất, vật vã tìm được vềThiên Âm Tựcho đến lúc sưđệqua đời?".
Không hiểu tại sao giọng hắn chợt trởnên khàn khàn.