Nói đến đây, PhổHoằng Thượng Nhân quay đầu lại nhìn Pháp Tướng một hồi.
Pháp Tướng gật đầu: "Đúng thế, lúc ấy là lúc các đệtửtuần thịsơn môn đột nhiên nhìn thấy một người hôn mê nằm dưới đất ởmột nơi không xa ngoài cửa vườn chùa, vội đi tới kiểm tra, nào ngờ...lại chính là PHổTrí sưthúc".
Pháp Tướng thởdài một hơi rồi tiếp: "Khi ấy thần trí sưthúc không tỉnh táo, sắc mặt thì tiều tuỵvô cùng, chỉtrên hai gò má không hiểu vì sao lại có màu hồng rất kỳ lạ. Mãi vềsau bần tăng mới biết, đó là vì sưthúc muốn tạm kéo dài sựsống nên đã uống kỳ dược Tam Nhật Tất Tửhoàn.
QuỷLệnghe tới đây, bỗng lặng người xuống. Tên loại dược hoàn này đúng là chưa từng nghe qua. Hắn nhịn không được, phải lên tiếng: "Tam NhậtTất TửHoàn, đó là loại kỳ dược gì vậy?".
PhổHoằng Thượng Nhân thởdài: "Loại kỳ dược này không phải dùng cho mục đích đúng đắn gì, nghe nói do một quái nhân có ngoại hiệu là QuỷY trong ma giáo năm xưa điều chếra. Phục loại dược này, cho dù có bịthượng nặng sắp chết, dược tính cũng có thểkích thích tiềm lực của bản thân khiến người có thểsống được thêm ba ngày, đồng thời trong ba ngày này, miễn cưỡng cũng vẫn có thểduy trì được thểlực của người bình thường. Có điều một khi ba ngày qua đi, thuốc lập tức biến thành một loại độc dược đệnhất thiên hạ, cho dù là người có thểlực hoàn hảo, đạo hạnh thông thiên, cũng không thểchống lại độc tính kỳ lạcủa nó, chỉcòn đường chết. Vì thếmới có cái tên kỳ quái nhưvậy".
Lặng im một lúc, PhổHoằng Thượng Nhân nói tiếp: "Khi ấy đương nhiên chúng ta không biết nhiều đến thế, có điều sau khi nhận được cấp báo của đồnhi là Pháp Tướng, ta quảlà kinh hãi thật sự. PhổTrí sưđệthông minh trời phú, đạo hạnh thâm hậu, luôn là nhân vật xuất chúng trong Thiên Âm Tự, thật không ngờlại trởthành nhưvậy. Ta lập tức sai người khiêng sưđệvào trong thiền phòng chữa trị, thếnhưng sưđệvẫn cứhôn mê mãi không tỉnh, chân khí trong cơthểrối loạn, không phải chỉtrúng kịch độc, mà còn bịmột nhân vật đạo hạnh cao thâm nào đó đánh trọng thương, tính mạng đã đến lúc dầu cạn đèn khô rồi".
Sựviệc xảy ra đã mười mấy năm rồi, sắc mặt PhổHoằng Thượng Nhân vẫn lộrõ vẻđau thương tột độ, câu chuyện năm xưa của Thượng Nhân hẳn là một đảkích lớn vô cùng. "Đêm hôm đó ta, dốc hết sức ra chữa trịcho PhổTrí sưđệ, thếnhưng mặc cho ta dùng đủmọi linh dược, hao tổn mọi chân nguyên cũng không làm cho sưđệtỉnh lại được. Thấy sưđệhỏi thởcàng lúc càng yếu, trong lòng ta đau đớn không biết đến nhường nào. Người sưđệyêu quý nhất của ta, niềm hy vọng của cảbản tựlại có chết đi một cách khó hiểu nhưvậy sao?. PhổTrí sưđệbịtrọng thương nhưvậy, cho dù có chết trước đó vài ngày cũng không có gì là lạ, có điều sưđệđã cốgượng dậy đểtrởvềThiên Âm Tự, chắc chắn trước khi chết có điều gì muốn nói, hoặc giảcũng phải có chuyện gì quan trọng, nhất định phải kểlại với chúng ta."
PhổHoằng Thượng Nhân kểđến đây, thởdài một tiếng rồi trầm người xuống, dường nhưtâm trí Thượng Nhân ngày càng chìm đắm vào câu chuyện hơn mười năm trước.
Một hồi sau, Pháp Tướng ởbên cạnh khẽho lên một tiếng, nói: "Sưphụ, năm xưa con luôn cùng Người ởbên cạnh PhổTrí sưthúc, chi bằng tiếp theo hãy đểcon kểthay Người cho?".
PhổHoằng Thượng Nhân không nói, chỉyên lặng gật đầu.
Pháp Tướng nhẹlấy hơi, chậm rãi kểtiếp: "Bần tăng năm xưa ởbên sưphụ, nhìn sưphụvà PhổPhương sưthúc cứu chữa cho PhổTrí sưthúc, nhưng đều không có kết quả, trong lòng cũng lo lắng nhưcó lửa đốt. Thường ngày PhổTrí sưthúc đối xửvới bần tăng thật tốt, chỉtiếc là bần tăng đạo hạnh nông cạn, không thểlàm gì đểgiúp cho sưthúc. Không ngờđúng vào lúc chúng ta kiệt sức cùng đường thì đêm hôm đó, PhổTrí sưthúc đột nhiên tỉnh lại".
"A..." QuỷLệnhướn mày, khẽlẩm bẩm một tiếng, nhưng rồi nhanh chóng kìm nén được bản thân, sắc mặt trởlại bình tĩnh nhưtrước.
Pháp Tướng nhìn QuỷLệ, vẫn đều đều kể: "Khi ấy đúng vao lúc bần tăng đang túc trực bên sưthúc. Vừa mừng rỡvừa ngạc nhiên, bần tăng lập tức đi thông báo cho sưphụvà PhổPhương sưthúc đến. Tuy đã mười mấy năm trôi qua nhưng bần tăng vẫn còn nhớrõ, sắc mặt của PhổTrí sưthúc lúc ấy tái nhợt đi y nhưngười chết vậy, thếnhưng phần trên hai gò mà thì lại đỏlựng thật kỳ lạ. Thấy sưthúc có biến chuyển, sưphụvà chúng ta đều rất vui mừng. Tuy thấy sắc mặt của người có phần cổquái, song nhất thời cũng không đểý nhiều. Lúc ấy, sưphụđang định hỏi sưthúc xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, làm sao lại bịthượng đến mức này?? Không ngờsưthúc vừa nhìn thấy sưphụ, sưthúc...sưthúc..."
Pháp Tướng ngừng một lúc, vẻnhưmuốn trấn tĩnh lại.
Cảcăn phòng trởnên im phăng phắc, PhổHoằng Thượng Nhân nhắm chặt hai mắt, miệng khẽđọc câu phật hiệu, tràng hạt trong tay không ngừng xoay chuyển, QuỷLệsắc mặt bình thản vẫn tập trung lắng nghe.
Sắc mặt Pháp Tướng nhăn lại thật khó coi, cuối cùng cúng tiếp tục:
"...Sau khi PhổTrí sưthúc tỉnh lại, cứnằm đó lặng im. Không ngờsau khi nghe được tin sưphụsẽđến, vừa trông thấy sưphụ, đột nhiên sưthúc nhưbịkích thích, toàn thân run lên bần bật, ngồi thẳng dậy trên giường... Bần tăng, sưphụvà PhổPhương sưthúc đều hết sức kinh ngạc, chỉthấy sắc mặt của PhổTrí sưthúc khi ấy đỏlựng nhưmáu, hai mắt chằm chằm nhưdán vào người sưphụ, đưa cánh tay khô quắt ra chỉvào sưphụ. Sưphụbước nhanh lại, nắm chặt lấy tay của sưthúc, đang định nói thì PhổTrí sưthúc lại...".
Trên mặt Pháp Tướng thoáng hiện vẻlưỡng lự, liếc nhìn PhổHoằng Thượng Nhân, sắc mặt Thượng nhân không hềthay đổi, vẫn ngồi nhắm chặt hai mắt.
Pháp tướng trầm ngâm một hồi,rồi tiếp tục nói: "PhổTrí sưthúc vừa nắm tay của sưphụ, đột nhiên sưthúc chợt run bắn lên, gục vào lòng sưphụkhóc oà lên nhưmột đứa trẻ...".
"Cái gì?" QuỷLệnghe đến đây, nhất lời không thểkềm chếnổi tình cảm,, đứng phắt dậy, nhìn chằm chằm vào Pháp Tướng.
Trong mắt của QuỷLệ, vịPhổTrí thần tăng ấy bất kểlà đã làm những chuyện gì, xong ấn tượng thần tăng đểlại trong hắn đâu còn giống một hình ảnh một con người nữa?
Pháp tướng thởdài: "Khi ấy ba người chúng ta sợhết hồn, chân tay lóng ngóng không hiểu PhổTrí sưthúc rốt cuộc bịlàm sao, tại sao lại không bình thường nhưthế. Thếnhưng nhìn bộdạng của sưthúc, lại cảm thấy rất đau lòng, thật không biết nên làm gì là tốt. Bần tăng lúc ấy chỉcòn nhớPhổTrí sưthúc khóc gào đau khổ, nói với sưphụ: "sưhuynh, sưhuynh sưđệđáng chết, đã làm ra tội nghiệt tày trời, cho dù có chết một vạn lần cũng không thểbù đắp một phần vạn!"
Khoé mắt QuỷLệđột nhiên giật mạnh, răng nghiến chặt lại, song hắn vẫn im lặng.
Pháp Tướng hạthấp giọng: "Bần tăng lúc ấy trong lòng vừa sợhãi, vừa lo lắng rối bời, nhìn sang sưphụ, hẳn là cũng cùng một suy nghĩnhưvậy. Có điều tình hình khi ấy, PhổTrí sưthúc tâm thần mê loạn, gần nhưđã phát điên, chúng ta không biết làm gì hơn, chỉcòn cách ra lời khuyên nhủ, hy vọng sưthúc có thểan tâm nghỉngơi, những chuyện khác đợi vết thương khỏi rồi hãy nói. Thếnhưng sưthúc nhất quyết không đồng ý, và nói người vì muốn trởvềThiên Âm Tựmà đã uống Tam Nhật Tất Tửhoàn, đêm nay là hạn cuối cùng. Trước khi chết, người có việc quan trọng phải nói cho sưphụvà các sưthúc biết và có việc lớn nhờvả. Nếu không người chết mà không thểan lòng"
"Chúng ta nghe đến đó, người nào người nấy đều vừa kinh hãi, vừa lo lắng, nhưng sưthúc đã nói vậy, chúng ta còn cách nào khác hơn là cứmặc cho sưthúc nói. Bần tăng vốn còn cho rằng do sưthúc bịtrọng thương, thần trí đã không còn sáng suốt, nào ngờ, khi sưthúc nói ra lại là một chuyện đại nghịch phật tâm nhân luân, tội nghiệt tày trời"
PhổHoằng Thượng Nhân thởdài một tiếng, chắp tay: "A di đà phật".
Pháp tướng thấy thếcũng chắp tay niệm phật hiệu, rồi nhìn sang phía QuỷLệ, sắc mặt của hắn đang dần biến sang một màu xanh xám, Pháp Tướng khẽnhắm mắt nói tiếp: "PhổTrí sưthúc nắm chặt tay của sưphụ, vừa nói, nước mắt vừa lã chã tuôn. Mấy người chúng bần tăng đứng bên cạnh nghe, càng nghe càng thấy sợ, thậm chí gai ốc nổi hết cảlên. Sưthúc vì thực hiện hy vọng Phật Đạo tham ngộnhất thểcủa mình, mấy ngày trước đã lên Thanh Vân sơn bái kiến chưởng giáo của Thanh Vân môn là Đạo huyền Chân Nhân, bày tỏsuy nghĩcủa mình, đáng tiếc là bịĐạo Huyền Chân Nhân cựtuyệt. Sưthúc thất vọng xuống núi, đến một thôn nhỏdưới Thanh Vân sơn, thôn đó có tên là Thảo Miếu thôn...".
Một âm thanh đổvỡvang lên, dường nhưcùng lúc với ba chữThảo Miếu thôn. Tay của QuỷLệđặt trên mặt bàn, trong lúc xúc động đã vặn nát một góc rồi bóp vụn thành cám.
Pháp tướng liếc nhìn vềphía chiếc bàn, lòng thầm thởdài, song vẫn tiếp tục kể: "Hôm đó, sưthúc đi vào trong Thảo Miếu thôn, dừng chân nghỉtạm trong một ngôi miếu đổnát cuối thôn, vô tình nhìn thấy một đám trẻvui đùa, trong đó có hai đứa bé sau khi cãi vảđã suýt chút nữa gây nên chuyện đáng tiếc, may mà PhổTrí sưthúc kịp thời ra tay, cũng coi nhưlà đã cứu được một mạng trong sốnhững đứa trẻấy".
Sắc mặt QuỷLệlại một lần nữa biến đổi, hai tay nắm chặt, ánh mắt hiện rõ vẻđau khổ.
"PhổTrí sưthúc vốn không bận tâm đến chuyện này, nhưng lúc trời đã chập choạng tối, lại sắp có mưa nên định ngủlại trong ngôi miếu đó một đêm, hôm sau mới đi. Nào ngờ, đúng trong đêm hôm đó đã xảy ra chuyện...".
QuỷLệcúi gằm mặt xuống, nhưkhông muốn ai nhìn thấy sắc mặt của hắn lúc bấy giờ.
Hồi ức nhưnhững nhát dao cứa sâu vào tim gan, máu trào phun không thểcầm lại được!
Giọng của Pháp Tướng lại đều đều vang lên: "Đêm hôm ấy, PhổTrí sưthúc bỗng từtrong thiền định tỉnh dậy, phát hiện thấy một yêu nhân áo đen lướt vào trong miếu, định cướp đi đứa trẻcó tưchất rất tốt ấy. Sưthúc đương nhiên không thểngồi yên không quan tâm, bèn ra tay cứu đứa bé, nhưng sựviệc lại lắt léo khôn lường, không ngờyêu nhân đó lại ác độc thâm hiểm, vốn chỉlấy đứa trẻlàm mồi, còn mục đích chính lại là sưthúc".
"Yêu nhân áo đen đó ngầm giấu Thất VĩNgô Công kì độc thiên hạtrên người đứa trẻ, một chưởng đã hạđộc vào sưthúc, tiếp đó hắn nhân cơhội sưthúc tâm thần rồi loạn, lại dùng ma pháp yêu giáo đảthương sưthúc. Cũng đến khi ấy, sưthúc mới hiểu, thì ra tên yêu nhân áo đen ấy giởmọi thủđoạn tàn độc ra cũng chỉvì viên PhệHuyết Châu, vật đại hung đã phong ấn trên người sưthúc".
QuỷLệkhẽrùng mình nhưng lại không hềngẩng đầu.
"Yêu nhân đó tuy nham hiểm tàn độc, song PhổTrí sưthúc cũng là bậc đạo hành cao thâm. Mặc dù thân bịtrọng thương, người vẫn dùng đại thần thông của Phật môn đánh cho yêu nhân khiếp vía bỏchạy. Có điều khi ấy PhổTrí sưthúc mới phát hiện ra, kẻđó có thểthi triển dịthuật đạo gia chân pháp Thanh Vân, hẳn là phải có quan hệsâu xa nào đó với Thanh Vân Môn".
"Lúc sưthúc kịch chiến với yêu nhân, mới biết vì nguyên nhân gì mà đứa trẻngười cứu lúc ban ngày cũng lặng lẽtìm đến ngôi cổmiếu. Sau vài phen ác đấu, đứa trẻdo bịsức ép đã ngất đi. Cuối cùng tên yêu nhân kia đã phải tháo chạy, nhưng PhổTrí sưthúc cũng đã đến lúc dầu cạn đèn khô, trọng thương gần kềcái chết, không thểkhông uống Tam Nhật Tất Tửhoàn mà người có được trong một dịp rất ngẫu nhiên năm xưa đểkéo dài sựsống".
"PhổTrí sưthúc trước là biết mình sẽchết, tam thần rối loạn, không thểcòn bình tĩnh đểsuy xét mọi chuyện nữa, sau là lo lắng vềviệc yêu nhân kia sẽtrởlại giết người diệt khẩu. Tuy người không hềsợhãi, xong biết bao thôn dân ởThảo Miếu thôn này, chỉe sẽbịyêu nhân giết sạch, nhưthếkhác nào người đã phạm phải tội nghiệt tày trời. Trong lòng sưthúc lúc ấy định lên Thanh Vân môn cầu cứu, thếnhưng yêu nhân ấy rõ ràng có quan hệgì đó với Thanh Vân môn, chẳng may sau khi lên núi bản thân mình chết không sao, chỉsợlại uổng phí sinh mạng bao nhiêu người ởdưới chân núi".
Sắc mặt Pháp Tướng trởnên thê lương, dường nhưcũng đang ởtrong tình cảnh tuyệt vọng năm xưa của PhổTrí thần tăng vậy.
"Nhiều năm trước PhổTrí sưthúc ngao du thiên hạ, đã vô tình thu phục được một hung dịvật là PhệHuyết Châu ởTây phương. Người đã vái tạthượng thiên nhân từ, sau đó dùng thần thông đại pháp của phật môn chấn áp hung vật ấy, ngày đêm đều đeo bên mình đểtránh làm hại sinh linh. Có điều hung khí của PhệHuyết Châu quảđúng là bản chất thiên sinh, tuy đã được phật pháp hộthể, song vẫn lẳng lặng ăn mòn thần trí của PhổTrí sưthúc. Chỉlà do hằng ngày được phật pháp hộtrì nên mới không nhìn ra mà thôi".
"Hôm đó, PhổTrí sưthúc đối diện với đường cùng, biết mình sắp chết mà vẫn còn liên luỵđến người bên cạnh, mà tâm nguyện Đạo Phật nhất thểcảđời sưthúc xem ra cũng sắp tan thành bọt nước, nên trong lòng bất giác rối loạn, không ngờtrong lúc tuyệt vọng ấy, sưthúc nhưlại nghĩthông được một con đường khác có thểthực hiện ý nguyện của Người".
QuỷLệcàng lúc càng thởmạnh hơn.
Pháp Tướng dừng một lúc, chậm rãi nói: "PhổTrí sưthúc nghĩđến việc truyền thụcho một thiếu niên Vô Thượng chân pháp Đại Phạm Ban Nhược của phật môn, sau đó đểcho thiếu niên này tìm cách gia nhập Thanh Vân Môn nhưthếcó thểthực hiện tâm nguyện cảđời của người. Sưthúc lúc nào cũng canh cánh bên lòng chuyện tham ngộphật đạo, nghĩđến đây nhưthểđã nắm được cây sào cứu mệnh, nhất định không chịu buông ra. Sưthúc đã chọn chính đứa trẻmà người đã cứu, truyền cho cậu ta khẩu quyết chân pháp Đại Phàm Ban nhược, đồng thời dặn không được đểlộcho người ngoài biết rằng sưthúc đã phó thác tâm nguyện cảđời mình lên người thiếu niên đó".
"Hừ...ha ha...." QuỷLệcốgắng nén cười, vẻmặt vừa thê lương, vừa chua chat, xen lẫn nghẹn ngào.
Cũng không biết hắn đang chê cười PhổTrí, căm hận trời xanh, hay tựthan cho vận mệnh?
Pháp Tướng đợi cho tiếng cười của QuỷLệqua đi, sắc mặt lại càng trầm xuống, tiếp: "Sau khi sắp xếp mọi chuyện, PhổTrí sưthúc thi triển pháp thuật làm cho đứa trẻkia tiếp tục thiếp đi, còn bản thân sưthúc khi ấy do sưphát tác của Tam Nhật Tất Tửhoàn, thểlực đã dần hồi phục, vốn định cứthếbỏđi, trong ba ngày cốgắng vềđến Thiên Âm Tựbàn giao hậu sự. Không ngờđúng lúc ấy, đột nhiên sưthúc nhớra, Thanh Vân môn thu nhập đồđệrất nghiêm ngặt, thiếu niên ấy lại không phải loại kỳ tài giai chất ngàn năm có một. Nghĩkỹchưa chắc Thanh Vân môn đã thu nhận cậu ta làm đệtử!".
"Thấy tâm nguỵên lớn nhất bỗng chốc trởnên mong manh, còn bản thân thì sắp lìa đời, PhổTrí sưthúc tâm thần đại loạn, cộng với việc thân bịtrọng thương, phật pháp tu hành hiển nhiên đã hao tổn, không thểđược nhưthường ngày, nghiệt khí trong người bịviên PhệHuyết Châu lúc ấy phát tác ra, cuối cùng đã làm ra việc tày trời không thểcứu vãn".
"Lúc tâm thần PhổTrí sưthúc hỗn loạn, đã bịluồng nghiệt khí ấy tấn công, đầu óc rối bời trong lòng chỉcòn nghĩđến làm cách nào đểhoàn thành tâm nguyện Phật Đạo nhất thể. Trong khi suy tính đủmọi cách, đột nhiên sưthúc nghĩtới việc chỉcần đứa trẻkia trởthành cô nhi, mọi chuyện lại xảy ran gay dưới Thanh Vân sơn, nên chắc chắn Thanh Vân Môn không thểchỉkhoanh tay ngồi nhìn...".
Sắc mặt PhổHoằng Thượng Nhân bỗng hiện vẻbi thương tột đỉnh, tràng hạt trong tay chuển vần càng nhanh hơn, miệng liên tục niệm phật hiệu.
"Thếlà..." Giọng Pháp Tướng trởnên run rẩy: "PhổTrí sưthúc lại nghĩđến nên...nên...nên làm thếnào đểđứa bé ấy trởthành cô nhi, đểdễdàng được Thanh Vân Môn thu nạp. Lúc ấy, thần trí sưthúc đã hoàn toàn mất đi bản tính vốn có, đã bịnghiệt khí của viên PhệHuyết Châu ấy khống chếhoàn toàn, cuối cùng, sưthúc bước vào trong Thào Miếu thôn, và bắt đầu ra tay giết người; mà sau khi nhìn thấy vết máu tươi đầu tiên thì sưthúc đã hoàn toàn không thểkhống chếnỗi mình nữa. Hung tính đại phát, sưthúc đã thàm sát hơn hai trăm mạng người trong thôn, gây nên tội nghiệt tày trời này...!".
"Đủrồi đừng nói tiếp nữa!" Đột nhiên QuỷLệthét lên, đứng phắt dậy nước mắt ròng ròng.
"Đừng... kểtiếp nữa.." Hắn thống khổgục đầu lẩm bẩm, nấc nghẹn không thành tiếng.
Pháp Tướng lặng yên cuối đầu. Trên thiền sàng PhổHoằng Thuợng Nhân mởmắt, chầm chậm đi xuống, đến bên cạnh QuỷLệ, đưa tay ra vỗnhẹvào vai hắn: "Hài tử! Muốn khóc muốn chửi mắng thì cứtrút hết ra đi! Có điều là chuyện của ngày trước thì con cũng đã nghe cảrồi".
QuỷLệrun run cuối gục đầu, cắn răng không khóc thành tiếng.
PhổHoằng Thượng Nhân khẽnói: "Cho đến khi PhổTrí sưđệhồi phục thần trí, đại tội đã thành, đừng trên núi thấy biển máu dưới chân, toàn thân sưđệnhưbịngũlôi giáng xuống, hoàn toàn mất đi tri giác. Cảđời công đức tu hành đã đổtheo cảgiòng nuớc, lại còn hại chết biết bao người. Tội nghiệt tay trời đã xé nát tâm phếcủa PhổTrí sưđệ. Đúng trong cơn hỗn ác ấy, sưđệtrởvềThiên Âm Tự, trong tình trạng thần trí bất minh, trông thấy ta, sưđệđã kểhết tất cảtội nghiệt của mình. Đau khổmuôn phần, sưđệcũng đã cầu khẩn ta nểtình huynh đệbao năm mà cứu vãn lấy một phần vạn tội nghiệt của đệấy, chỉcần con gặp khó khăn thì nhất định phải ra tay trợgiúp".
QuỷLệcốgắng kiềm nén dòng nước mắt, nhưng cuối cùng lệthảm cũng tuôn trào. Mấy chục năm chưa hềbiết khóc, trang nam nhi kiên cường nhưsắt thép ấy lúc này nhưbiến thành lệnhân.
PhổHoằng Thượng Nhân vẻmặt rầu rầu: "PhổTrí sưđệnói lại việc cuối cùng này thì độc tính phát tác, cuối cùng đã viên tịch trong tay ta. Trước khi ra đi sưđệnói di cốt của mình không được hoảtang chôn cất, mà hãy dùng Ngọc Băng Bàn chèn lại, giữlấy chút xương tàn. Ngày sau nều có một thiếu niên tên Truơng Tiểu Phàm biết được chân tướng sựviệc, thì hãy mời cậu ấy đến nơi đây, mặc cho cậu ấy xửlý cái thân xác tội nghiệt vô tận này. Có đánh, chửi hay rắc rải xương cốt cũng được, chúng tăng trong Thiên Âm Tựtuyệt đối không can thiệp, hy vọng có thểcứu vãn được một phần vạn tội nghiệt của sưđệ".
QuỷLệngẩng mạnh đầu lên, PhổHoằng Thượng Nhân nhìn thẳng vào hai mắt hắn, sắc mặt nghiêm trang, chầm chậm nói: " Hài tử, rốt cuộc con đã nghe hết rồi! Di nguyện ngày ấy của sưđệ, ta cũng đã hoàn thành xong. Bây giờxửlý thếnào là tuỳ ởcon. Trong căn phòng nhỏởhậu viện, con muốn nhưthếnào thì cứviệc qua đấy".
QuỷLệnghiến chặt hai hàm răng, ánh mắt chằm chằm nhìn vào PhổHoằng Thượng Nhân. Không hiểu vì sao, PhổHoằng Thượng Nhân không dám nhìn vào mắt hắn, lảng sang nơi khác.
QuỷLệmỗi lúc một thởmạnh hơn, ngực đập thình thịch, sắc mặt thay đổi ghê ghớm. Bất chợt nhưđã hạquyết tâm, hắn quay ngoắt người đi ra, tiếng bước chân xa dần vềphía căn phòng ởcuối hậu viện.
Pháp Tướng sắc mặt đại biến: "Sưphụ!".
PhổHoằng Thượng Nhân khẽlắc đầu, mặt hiển hiện một nỗi đau nặng trĩu, khẽnói: "Hãy đểcậu ta đi! Đó cũng là di nguyện cuối cùng của sưthúc con. Thếsựbiết bao khổải, hỏi có bao nhiêu người có thểhiểu thấu được đây? A di đà phật...".
Thượng Nhân chắp tay, lẳng lặng niệm phật hiệu. Trong nháy mắt căn phòng bỗng trởnên im phăng phắc
Lặng yên xé nát tâm can!