Thiên Âm Tựhùng vĩtráng lệ, sừng sững toạlạc trên đỉnh núi Tu Di Sơn, tưởng nhưđang dùng ánh mắt từbi nhìn xuống thếgian, vô sốphàm nhân từbốn phương tám hướng tụtập lại từsáng sớm, hướng vềphật đường, tượng phật mà danh lễchiêm bái, kểlểchuyện vui buồn trong lòng, cầu xin thần minh phù hộ. Mỗi ngày có hàng vạn người tới, tụhợp, hàng vạn người lại ra đi, ly biệt, ngày này sang ngày khác, không hềthay đổi, năm này sang năm khác, hết hợp rồi lại tan. Chỉcó tượng phật vàng ròng trong chánh điện, trước chánh điện ánh minh đăng không bao giờtắt, hương khói nghi ngút ấy, chứng kiến thếsựtang thương.
QuỷLệ, hay có thểgọi là Trương Tiểu Phàm, lại đi vào căn tiểu ốc chứa di thểcủa PhổTrí Thần Tăng, đã được một ngày một đêm, trong suốt thời gian này, trong tiểu ốc không có chút động tĩnh nào. PhổHoằng thượng nhân cũng đến tiểu đình ởbên ngoài tiểu ốc một lần, ngồi đợi một lúc, sau đó thởdài rồi bỏđi.
Chỉcó Pháp Tướng đã theo QuỷLệvào trong phòng, sau đó đã đợi ởđình viện bên ngoài tiểu ốc, kiên nhẫn đến mức không ai ngờ.
Không ai biết tại sao Pháp Tướng lại đứng nơi đó, kểcảPhổHoằng thượng nhân ởbên trong sựviệc, mà thực ra tất cảtăng nhân ởThiên Âm Tựcũng không ai hỏi y một câu nào. Pháp Tướng vẫn kiên trì một mình đứng đó, tựa hồnhưđang chờđợi một ai.
Mặt trời vềchiều đỏrực nhưmáu, ánh hồng chiếu sáng chân trời, ánh vàng óng ánh viền chung quanh đám mây chiều ởxa xa, mười phần mỹlệ. Cảnh đẹp của trời đất vốn luôn ởcạnh con người, chỉtại con người nhìn mà không thấy, thấy mà không có tâm đểcảm nhận.
Pháp Tướng nhìn ánh tà dương ởxa, dường nhưxuất thần, y đã đứng đó một ngày một đêm, trên gương mặt thanh tú tựa hồkhông đểlộý nghĩgì, trái với mục quang trong sáng, lấp lánh ánh sáng trí tuệthâm thuý.
"Ngươi đang nhìn gì vậy?". Đột nhiên, có tiếng nói cất lên ởbên cạnh, Pháp Tướng giật mình, nhưchợt tỉnh cơn mê, nhìn thấy PhổHoằng thượng nhân không biết từlúc nào đã đi đến đình viện, đang đứng đó mỉm cười nhìn y.
Pháp Tướng chắp tay trảlời: "Hồi bẩm sưphụ, đệtửđang nhìn ánh tà dương ởphía tây, bỗng nhiên sởngộ, xuất thần suy nghĩ, không biết sưphụđã đến, thật thất lễ".
PhổHoằng thượng nhân cười nói: "Không cần quan tâm đến lễnghi quá nhưvậy, con nhìn ánh tà dương, đã hiểu được điều gì?".
Pháp Tướng trầm ngâm một hồi, nói: "Đệtửđứng đây một ngày một đêm, ban đêm ngắm tinh tú, ban ngày nhìn thấy trời xanh, thấy phồn hoa cũng giống nhưmặt trời, ban ngày mọc ởphương đông, đến cuối ngày chỉcòn lưu lại chút dưquang ởphương tây. Bất giác trong lòng cảm thấy bi thương, nhân sinh nhưvậy, ánh sáng nhưvậy, thiên địa vạn vật tất cảđều nhưvậy, đệtửnhất thời không biết tại sao sinh ra trên đời đểlàm gì, con người thật chỉnhỏbé chẳng có giá trị, vậy còn sinh ra đểlàm gì?".
PhổHoằng thượng nhân gật đầu nói: "Đồnhi, ngươi quảthật có trí tuệhơn người, thiên địa vạn vật, cái gì cũng có sốmệnh riêng, mặc dù thiên biến vạn hoá, cuối cùng cũng không thểđi ngược lại ý trời. Ngươi nhờnhìn mặt trời mọc rồi lại lặn, hiểu được đạo lý này, vậy là quá tốt rồi".
Pháp Tướng cung kính hướng PhổHoằng thượng nhân hành lễ, nói: "Đa tạsưphụkhen thưởng, đệtửthật không dám nhận. Chỉcó điều đệtửtuy gần nhưđã giác ngộ, nhưng trong lòng vẫn còn có chút nghi hoặc. Đệtửkhông giải thích được, nếu thiên mệnh đã định sẵn, vạn vật cuối cùng cũng diệt vong, vậy vô sốchúng sinh, chịu đựng bao ân oán tình ái trong cuộc sống, là vì mục đích gì? Phật dạy phải phổđộchúng sinh, chúng sinhđều có khảnăng được độthoát, nhưng nếu chúng sinh không muốn được phật độ, vậy thì phải làm cách nào? Phật dạy ởthếgiới tây thiên cực lạc, vô oán vô hận vô tình vô dục, nếu nhưvậy không thểhấp dẫn được chúng sinh, thì phải làm sao? Đệtửngu muội, thỉnh sưphụchỉđiểm".
Nói xong Pháp Tướng cúi đầu, chắp tay niệm phật.
PhổHoằng thượng nhân chăm chú nhìn Pháp Tướng một lúc lâu, chậm rãi gật đầu, nét mặt lộvẻtươi cười, không trảlời ngay, thay vào đó nhìn vềráng chiều ởphía tây nơi Pháp Tướng đã nhìn trước đó, một hồi sau mới cất tiếng nói: "Vừa rồi ngươi nhìn vềhướng tây, có thấy ráng chiều hay không?".
Pháp Tướng trảlời: "Dạ, đệtửthấy thời gian trôi nhanh, mặt trời lặn vềhướng tây, ánh sáng mờdần, trong lòng cảm thấy bi thương khôn tả, nên mới thỉnh vẫn sưphụ".
PhổHoằng thượng nhân cười nói: "Trong chốc lát nữa đây, mặt trời sẽxuống núi, vào lúc đó ngươi sẽkhông còn thấy ráng chiều nữa".
Pháp Tướng tràn đầy nghi hoặc, không hiểu PhổHoằng thượng nhân muốn nói điều gì, chỉbiết trảlời: "Đúng thế, thưa sưphụ".
PhổHoằng thượng nhân ung dung nhìn vềchân trời phía tây, chỉthấy ánh mặt trời từtừlặn xuống, bầu trời tối dần, chỉcòn lại ánh sáng mờnhạt, thản nhiên nói: "Tịch dương vốn vô tình, không thểlưu giữlại. Nhưng đến sáng sớm mai, ngươi lại có thểnhìn thấy cảnh bình minh phải không?".
Pháp Tướng giật mình, tâm tưrúng động, nhất thời không biết nói gì, sắc mặt lộrõ vẻsuy nghĩ.
PhổHoằng thượng nhân quay đầu lại nhìn Pháp Tướng, mặt phảng phất nét cười, không nói thêm gì nữa.
Trời mỗi lúc một tối, mặt trời cuối cùng đã hoàn toàn khuất sau núi, chẳng bao lâu sau, chỉnhìn thấy một vầng trăng sáng từphía đông dần dần lên cao, ánh trăng mềm mại nhưnước, lặng lẽsoi sáng thếgian.
Đêm vềkhuya, Thiên Âm Tựdưới ánh trăng sáng đầy vẻthanh u yên tĩnh, tuy không giống lúc ban ngày tràn đầy phồn hoa náo nhiệt, nhưng so ra lại có vẻmỹlệthanh đạm hơn hẳn.
Tu Di Sơn, Thiên Âm Tự, tiểu đình viện, sưđồhọhai người không nói năng gì, an tĩnh đứng tại đình viện, y phục nhẹnhàng lay động trong gió núi.
Không biết bao lâu sau, chỉthấy vầng trăng đã sắp lên đến giữa trời, giữa tiểu viện an tĩnh bỗng nổi lên một tràng tiếu ngạo.
Pháp Tướng mặt lộvẻvui mừng, bước vài bước tới giữa tiểu viện, ngẩng đầu vọng nguyệt, chỉthấy ánh trăng chiếu sáng phủlên tăng bào nguyệt bạch tựa nhưsương nhưtuyết.
Pháp Tướng cười lớn, quay người lại, mỉm cười rồi quỳ xuống dưới chân PhổHoằng thượng nhân, chắp tay hành lễ: "Đa tạsưphụchỉđiểm, đệtửđã hiểu rồi".
PhổHoằng thượng nhân ánh mắt tỏrõ nét vui mừng, nhìn xuống tên đệtửđang quỳ dưới chân, mặc dù ông ta tu hành đã đến cảnh giới không còn quan tâm đến chuyện được mất, sắc mặt vẫn lộvẻhoan hỉchân tâm. Ông nhẹnhàng vuốt đầu Pháp Tướng, cảm khái thốt lên:
"Hảo!".
"Hảo!".
"Hảo!".
"Ngươi thiên tưthông minh, thếgian hiếm có, nhưng điều quan trọng nhất là ngươi có tuệtâm đối với phật học phật lý. Trước đây trong bốn sưhuynh đệchúng ta, kỳ thật PhổTrí sưthúc ngươi là người thông tuệnhất, y tuy thông minh, nhưng cuối cùng cũng đi lầm đường, lơlà phật học, vọng cầu trường sanh bất tử, tựu chung cũng không tránh nổi sốmệnh. Hôm nay ngươi đã hiểu được điều này, là phúc phận của ngươi mà cũng là phúc phận của Thiên Âm Tựchúng ta vậy!".
Pháp Tướng sợhãi, ngẩng đầu nhìn PhổHoằng thượng nhân nói: "Sưphụ, người nói gì mà đệtửkhông hiểu được?".
PhổHoằng thượng nhân lắc đầu, dùng tay nâng Pháp Tướng đứng dậy, vẻhoan hỉtrên mặt nhạt dần, thong thảđáp lời: "Mấy năm gần đây, sưphụngày đêm lo việc tục, do vậy việc nghiên cứu phật học bịđình trệkhông tiến lên được, ngày ngày chỉlo lắng đến hưdanh thếtục, nửa đời tranh đấu, không có cách nào dứt bỏđược. Kểtừngày PhổTrí sưthúc của ngươi qua đời, sưphụđã có ý quy ẩn, nhưng chỉcó điều trong môn phái chưa có người kếtục, cơnghiệp của tổsưđểlại, tuy là thân ngoại chi vật, nhưng vẫn không thểcoi thường được. Bây giờđã có ngươi, cuối cùng sưphụcũng có thểan tâm được rồi".
Pháp Tướng kinh hãi thất sắc, vừa đứng lên lại quỳ xuống ngay, vội vã nói: "Ân sư, tại sao người lại nói vậy, Thiên Âm Tựkhông thểnào thiếu được người, hà huống chúng đệtửđều muốn sớm tối ởbên ân sư, nghe lời giáo huấn. Đệtửkhẩn xin ân sưngàn lần đừng bỏchúng đệtửvà Thiên Âm Tựmà quy ẩn!". Nói xong, y lại dập đầu không ngớt.
PhổHoằng thượng nhân cười lên một tiếng, rồi lại thởdài, kéo Pháp Tướng đứng dậy, cảm thán mà nói: "Si nhân, si nhân, thiên hạcó yến tiệc nào mà không tàn? Bất quá việc quy ẩn của sưphụkhông phải là việc cấp bách, và cũng chưa thểlập tức thực hiện, ngươi không phải lo lắng, chỉcó điều mọi việc bây giờđã an bài ổn thoả, ta cuối cùng cũng có thểbuông tay được rồi".
Pháp Tướng mắt còn vương lệ, nhưng trong lòng cũng hiểu việc PhổHoằng thượng nhân quy ẩn là không thểcản trởđược, nhưng theo lời sưphụnói, chỉcần người không lập tức quy ẩn, ngày sau còn có nhiều dịp đểthuyết phục ân sư. Nghĩtới đây, bèn không khóc nữa, đứng dậy rồi đứng qua một bên.
PhổHoằng thượng nhân ngẩng đầu nhìn trời, chỉthấy nguyệt quang đầy trời, băng thanh mỹlệ, ông vọng nhìn ra xa, một lúc sau đột nhiên nói: "Chúng ta hãy đi vào gặp vịtiểu thí chủđó thôi!".
Pháp Tướng lo lắng hỏi: "Sao vậy, sưphụ?".
PhổHoằng thượng nhân lạnh lùng nói: "Thịphi đúng sai, ân oán tình cừu, dù sao chăng nữa cuối cùng cũng phải kết thúc".
Đến đây, ông không nói thêm gì nữa, đi thẳng vềhướng gian tiểu ốc, Pháp Tướng lẳng lặng đi theo sau sưphụ, càng đến gần cửa tiểu ốc, không hiểu sao lòng hắn càng cảm thấy khẩn trương.
Một ngày một đêm rồi, ởbên trong tiểu ốc, đối diện với PhổTrí sưthúc, QuỷLệđã làm những gì??
Y còn có thểlàm gì được?
Câu trảlời bày ra trước mắt ngay khi PhổHoằng thượng nhân vén rèm đểmởcành cửa gỗ, nhẹnhàng tiến vào bên trong tiểu ốc.
Căn tiểu ốc vẫn trống rỗng, Ngọc băng bàn vẫn chiếu sáng y nhưcũ.
Không có gì xảy ra!
Pháp thân của PhổTrí vẫn đang ngồi xếp bằng nhưcũtrên Ngọc băng bàn. Ởphía đối diện, QuỷLệ, hay có thểgọi là Trương Tiểu Phàm, cũng đang ngồi xếp bằng, lưng hướng vềphía PhổHoằng thượng nhân và Pháp Tướng, chăm chăm chú chú nhìn vào khuôn mặt của PhổTrí.
PhổHoằng thượng nhân thởsâu một hơi, vừa định mởmiệng nói, bỗng nhiên cảm thấy có tiếng động ởsau lưng, nhìn lại thấy Pháp Tướng đang khẽkéo tay áo của mình, chỉthấy y hướng mắt vềphía QuỷLệ, không nói gì.
PhổHoằng thượng nhân quay đầu nhìn kỹlại, không khỏi chau mày, chỉthấy bên trong phòng không có gì biến hoá, duy tại chỗQuỷLệđang ngồi, trong vòng ba thước xung quanh gạch đều bịrạn nứt, với vô sốvết nứt li ti xung quanh, càng gần chỗQuỷLệngồi, các vết nứt càng dày đặc, đến chỗcách QuỷLệmột thước, gạch không còn bịrạn nữa, mà đã hoàn toàn nát thành bột.
Trong vòng một ngày một đêm vừa qua, không biết có chuyện gì xảy ra trên người QuỷLệ, cũng có thểvĩnh viễn không có ai biết được điều đó.
PhổHoằng thượng nhân chậm rãi đi đến chỗQuỷLệngồi, liếc nhìn xuống mặt đất trước mặt y, dùng thanh âm bình hoà, hỏi: "Thí chủ, người đã ngồi đây một ngày một đêm rồi, người đã nghĩthông suốt rồi chưa?".
QuỷLệtừtừchuyển ánh mắt từpháp thân của PhổTrí sang phía PhổHoằng thượng nhân. PhổHoằng thượng nhân trong lòng rúngđộng, chỉthấy QuỷLệsắc mặt tái nhợt, có vẻmệt mỏi, mặc dù chỉngồi ởđây mới một ngày một đêm, nhưng sắc mặt đầy vẻphong trần thương tâm, tưởng nhưđã trải qua trăm năm nhân thế.
PhổHoẳng Thượng nhân chắp tay, nhẹnhàng tụng: "A di đà phật!".
QuỷLệchậm rãi đứng dậy, nhưng vừa mới đứng lên, người hắn bỗng nhiên phát run, không giữthăng bằng được. Pháp Tướng cùng PhổHoằng thượng nhân đều chau mày, Pháp Tướng vội vượt lên đỡlấy tay của y. QuỷLệổn định thân hình, thởsâu mấy hơi, cuối cùng đã đứng thẳng dậy, đối mặt với PhổHoằng thượng nhân.
Thân thểy nhìn qua thì có vẻhưnhược, nhưng không hiểu tại sao, vào lúc này, nhìn y lại giống nhưngọn Tu Di Sơn, vừa vững chắc vừa kiên nhẫn.
"Đại sư..." Thanh âm của y pháp ra khàn khàn.
PhổHoằng thượng nhân chắp tay nói: "Ta đây, tiểu thí chủcó gì phân phó?".
"Người chết thì phải nhập thổan táng, người có thểđưa ông ấy... đưa pháp thân của PhổTrí sưphụđi hoảtáng!".
PhổHoằng thượng nhân cùng Pháp Tướng đồng thời giật mình, nhìn chăm chú QuỷLệ. Một lúc sau, PhổHoằng thượng nhân thởdài một tiếng, thanh âm có chút nghẹn ngào, hạgiọng nói: "Thí chủđã nhìn thấu được rồi ư?".
QuỷLệcười thảm một tiếng, nhìn lại hướng PhổTrí đang ngồi, cơbắp trên mặt co lại rồi giãn ra, chậm rãi nói: "Ta với đại sưngày trước bất quá chỉcó duyên gặp mặt một đêm, ta đã từng quỳ trước mặt ông ấy, cam tâm tình nguyện khấu đầu, gọi ông ấy là sưphụ. Ông ấy đã cứu ta, rồi lại hại ta, nhưng nếu không có ông ấy thì cũng không có ta, ta đã chết từlâu rồi. Ta tuy không phải là Phật môn đệtử, nhưng cũng biết trong đạo Phật quan trọng nhất là việc chuyển sinh, ông ấy khi chết đã không chịu nhập thổ, chứng tỏtrong lòng ông ấy cũng đã hối hận rất nhiều...".
Hơi thởbăng lạnh, ẩn ước nhưđang toảra từngười y. PhổHoằng thượng nhân cùng Pháp Tướng đồng thời có cảm giác đang tiếp cận với một yêu lực quỷdị.
"...Lệkhí của PhệHuyết Châu vốn rất mãnh liệt, mấy năm qua ta đã chịu đựng qua, ta cũng cảm thông với ông ấy, phần nào cũng hiểu được lý do xảy ra chuyện năm xưa". Nói đến đây, QuỷLệlẳng lặng xoay người, đi vềhướng cửa, ho khan một tiếng nhưđểát đi tiếng nấc.
PhổHoằng thượng nhân cùng Pháp Tướng ởđằng sau lưng y, nhìn theo bóng dáng y mà chắp tay niệm Phật, PhổHoằng thượng nhân nói: "Tiểu thí chủtấm lòng nhân hậu, cảm động trời đất, lão nạp xin thay mặt cho sưđệPhổTrí đa tạthí chủ. Lão nạp cẩn tuân lời phân phó của thí chủ, lập tức tiến hành pháp sựhoảthiêu thân pháp của sưđệ, rồi đem an táng, chỉkhông biết là trước đó, thí chủcó còn gì đểnói với y nữa không?".
QuỷLệlúc này đã đi đến cửa, tay đã đặt lên cửa chuẩn bịđi ra, nghe câu đó, y dừng lại, toàn thân đứng yên nhưtượng. PhổHoằng thượng nhân cùng Pháp Tướng không biết y đang nghĩgì, nhất thời chỉbiết nhìn y, không nói tiếng nào.
QuỷLệtừtừquay lại, chỉthấy mặt y đầy vẻthống khổtang thương. Dáng điệu này của y, cảđời chỉxảy ra có hai lần, chuyện mười năm vềtrước, trong phút chốc lại hiện ra trong tâm trí, cuối cùng, tựa nhưgió thổi đêm tàn, trên mặt y lại hiện ra vẻmặt bình thường hoà nhã.
Y là QuỷLệ, hay là Trương Tiểu Phàm, ai mà biết được?
Nhưng còn ai quan tâm đến điều đó nữa?
"Phù!".
Người nam tửđó, đứng tại khung cửa, nhìn vềphía pháp thân PhổTrí đang ngồi xếp bằng trên giường ngọc, pháp thân đã chịu thống khổmột đời, rồi cũng nhưthiếu niên ngày ấy, hướng vềPhổTrí quỳ xuống, đường đường chính chính dập đầu ba lạy, sau đó, ngẩng đầu lên, sắc mặt đầy vẻcung kính, nhưng khuôn mặt lại ẩn giấu vô sốnỗi thương tâm, cất tiếng gọi: "Sưphụ!...".
....
Im lặng
"...Sưphụ, người...xin hãy an nghỉ!".
Y trầm giọng nói, sau đó đứng dậy, không nói thêm gì, quay ra hướng cửa, lẳng lặng bỏđi.
Tu hành đạo hạnh nhưPhổHoằng thượng nhân và Pháp Tướng, nhất thời cũng ngạc nhiên không nói lên lời, chỉbiết im lặng nhìn QuỷLệtừtừđi ra khỏi tiểu ốc.
Toàn bộđều yên tĩnh, Pháp Tướng thởdài một tiếng nói: "Y...y thật là một người đại trí tuệ, đại từbi tâm! Đúng là một kỳ nam tửcủa thếgian...A di đà phật...".
PhổHoằng thượng nhân quay đầu, nhìn pháp thân của PhổTrí một lúc, chắp tay nói: "Sưđệ, chung quy cũng có thểan nghỉđược rồi...có phải không?".
Bỗng nhiên PhổHoằng thượng nhân la lên một tiếng hoảng hốt, làm Pháp Tướng giật mình, vội nhìn theo mục quang của PhổHoằng thượng nhân, y lập tức toàn thân run rẩy, sắc mặt đầy vẻkinh ngạc.
Chỉthấy pháp thân PhổTrí vốn đang ngồi xếp bằng trên Ngọc băng bàn, lúc này đột nhiên phát sinh biến hoá, trong ánh sáng trắng bạc yếu ớt nhưsương tuyết, pháp thân PhổTrí nhưsa thạch tan thành bột, từng điểm từng điểm hoá thành những hạt bụi nhỏxíu mắt thường khó nhìn thấy, từtừrơi xuống. Trên khuôn mặt già nua của ông, không hiểu sao, nét thống khổlúc đầu dần dần tan biến mất, trên mặt nhưlộmột nụcười hân hoan.
Nhìn thấy tốc độphân hoá càng lúc càng nhanh, chẳng mấy chốc toàn thân hình của PhổTrí đã tan mất, PhổHoằng thượng nhân mắt rưng rưng lệ, chắp tay nói: "Sưđệ, sưđệ, tâm nguyện của đệđã hoàn thành rồi, sưhuynh thật vui mừng cho đệ. Từnay vềsau phật hải vô biên, đệhãy tựbảo trọng!".
Pháp thân PhổTrí nhanh chóng phân hoá, cuối cùng tất cảđã biến thành bụi trắng, nương theo luồng ánh sáng trắng bạc xuất phát từNgọc băng bàn, từtừhạxuống. Cũng vào lúc này, Ngọc băng bàn sau khi tiếp nhận những hạt bụi trắng li ti, hào quang của pháp bảo vụt chói sáng, trong căn tiểu ốc bốn bềkín mít, bất ngờmột luồng gió nổi lên nhưcó một sức mạnh nào đó không giải thích được.
Trong bóng đen xa thẳm, phảng phất nhưcó tiếng phạm xướng của phật gia du dương truyền lại.
Ngọc băng bàn ánh sáng càng lúc càng rực rỡ, trong căn tiểu ốc gió thổi mỗi lúc một mạnh hơn, tăng bào của PhổHoằng thượng nhân và Pháp Tướng tung bay phần phật, hai người chỉbiết kinh ngạc nhìn nhau. Đột nhiên, từNgọc băng bàn phát ra một âm thanh sắc lạnh, hào quang toảrộng, vô sốhạt bụi li ti trong ánh sáng trắng bạc nhưsương tuyết, tung bay khắp bốn phía, một tiếng nổlớn thình lình vang lên:
"Rầm...!".
Bụi bay tung toé, một luồng ánh sáng rực rỡchói lọi lập tức bao trùm tất cả, bốn bức tường của tiểu ốc lập tức bịvầng hào quang kỳ lạtừNgọc băng bàn phá vỡ, không còn chút dấu tích nào, chỉthấy vầng trăng trên cao, ánh trăng nhưtuyết, phản chiếu đỉnh núi xa xa, nhân gian yên tĩnh, không thểnghĩra một cảnh tượng nào kỳ dịhơn.
Ngọc băng bàn ởgiữa vầng hào quang, từtừbay lên, xung quanh dịbảo này, những hạt bụi màu trắng bạc nhảy múa, tựa nhưlà có linh tính biết đi theo Ngọc băng bàn. Ởđình viện bên ngoài tiểu ốc, QuỷLệmặc nhiêu đứng đó, ngẩng đầu nhìn trời, lệtràn đầy khuôn mặt.
Ngọc băng bàn tựbay lên, bay vềphía QuỷLệđang đứng, vòng quanh người, cuối cùng dừng lại trước mặt hắn.
QuỷLệmục quang ngưng đọng vào đám mây bụi, hàm răng nghiến chặt, gần nhưkhông kiềm chếđược mình nữa.
Sau đó, vầng hào quang nhưngưng đọng, thiên thượng nhân gian cảnh tượng thê thanh mỹlệtrong bóng đêm, từNgọc băng bàn lại phát xuất ra một âm thanh nhẹnhàng trong trẻo, nhưvỡbăng chặt tuyết, âm thanh vang dội, trước mặt QuỷLệ, hoá thành vô sốhạt bụi nhỏli ti nhưphấn, lấp lánh dưới ánh nguyệt quang, nhưtuyết rơi lảtả, sáng lạn chói mắt.
Từnơi xa, gió núi thổi lại, vô sốbụi mù phiêu phiêu trong gió, giữa không trung bay bay lượn lượn, rồi bịgió cuốn vềphương xa, dần dần biến mất không nhìn thấy được nữa...