Từkhi trận chiến Thanh Vân Sơn kết thúc, tính đến nay đã qua rất nhiều ngày, chiến trường một thủa phong vân biến sắc đã dần dần yên tịnh trởlại, tất cảnhững vết tích của trận chiến kinh hoàng đều đã được chúng nhân quét dọn sạch sẽ.
Ngày hôm ấy, không biết bao nhiêu người đã mất đi thân nhân, bằng hữu. Từtrên đỉnh núi xuống dưới chân núi Thông Thiên Phong, khắp nơi đều là thi thểxương cốt, cảnh tượng giống nhưcõi u minh địa phủtrong truyền thuyết vậy.
Không biết có phải vì may mắn hay không, trong trận đại chiến này, Đại Trúc Phong vốn ít người nhất trong Thanh Vân Thất Mạch lại không mất đi một đệtửnào, có điều ai nấy đều thương tích khắp người. Ngay cảĐiền Bất Dịch ởlại trấn thủĐại Trúc Phong đểkhai mởThiên CơẤn cũng lộvẻvô cùng mệt mỏi. Trong dám đệtửthì nhịđệtửNgô Đại Nghĩa và tứđệtửHà Đại Trí là thương tích nặng nhất, đã qua nhiều ngày mà vẫn phải nằm trên giường tĩnh dưỡng, nhưng cũng may là đều chưa tổn thương đến gân cốt, cũng không gây trởngại gì cho tu hành của hai người, sau khi được Điền Bất Dịch đích thân chẩn trịvà khẳng định không có nguy hiểm gì, cảhai liền yên tâm ởlại Đại Trúc Phong mà dưỡng thương.
Chỉlà , tuy là đã chiến thắng Thú Thần trong trận sinh tửquyết chiến, vãn hồi được một trường hạo kiếp, cứu vớt thiên hạthương sinh, song trên dưới Đại Trúc Phong, xem ra đều trầm mặc, buồn bã. Đã nhiều ngày nay, tất cảđệtửmặt ủmày chau nhưđưa đám, ngay cảĐiền bất Dịch cũng cảngày phiền muộn cau mày.
Sáng sớm ngày hôm ấy, Điền Bất Dịch được chưởng môn Đạo Huyền Chân Nhân phái đệtửmời lên Thông Thiên Phong nghịsự, đến trưa thì trởvề, âm khí phủđầy trên khuôn mặt tròn vành vạnh, hai hàng lông mày nhíu lại một chỗ.
Buổi chiều, Điền Bất Dịch hạlệnh cho tất cảđệtửĐại Trúc Phong đến tập trung ởThủTĩnh Đường, ngay cảNgô Đại Nghĩa và Hà Đại Trí nằm trong Ngọa thất, lão cũng sai người đỡra cho ngồi một bên.
Thủtĩnh đường vốn nay rất yên tĩnh, nhất thời bỗng trởnên náo nhiệt. Thê tửcủa Điền Bất Dịch , Tô Nhưcũng đứng bên cạnh lão.Bà vẫn đẹp nhưxưa, chỉlà trên tay trái đang quấn một lớp băng trắng, tựnhiên là đã thọthương trong trận đại chiến kia.
Điền Bất Dịch chấp tay đi lại trong phòng mấy vòng, đảo mắt nhìn đám đệtửđang đứng hoặc ngồi thành một hàng, trầm giọng nói :
"Hôm nay ta gọi các ngươi đến đây, không việc gì khác, mà chính là vì thanh Tru Tiên CổKiếm kia".
Chúng đệtửthần sắc thật nghiêm trọng, nhưng không người nào lộvẻngạc nhiên, hiển nhiên trong lòng mọi người đã đoán ra quá nửa rồi. Điền Bất Dịch đưa mắt nhìn Tô Nhưrồi lại nhìn các đệtử: "Sáng nay chưởng môn chân nhân lại gọi ta tới, lần đi này chỉcó Thủy Nguyệt sưthúc ởTiểu Trúc Phong mà thôi. Còn chúng ta nói gì, ta nghĩđại khái các ngươi đã đoán ra rồi, chính là chuyện Tru Tiên Cổkiếm bịtổn thất đó. Vô luận thếnào các ngươi cũng phải giữkín bí mật này, tuyệt đối không được tiết lộmột chút phong phanh".
ĐệtửĐại Trúc Phong đưa mắt nhìn nhau không nói gì, cuối cùng đại đệtửTống Đại Nhân tằng hắng một tiếng, nói: "Sưphụ, lão nhân gia người cũng biết mấy người chúng con mà, chuyện trọng đại nhưvậy, chúng con thà chết cũng không nói với người ngoài một chữnào đâu". Nói tới đây thì y ngập ngừng đôi chút, đưa mắt nhìn Điền Bất Dịch, thấp giọng nói tiếp: "Sưphụ, chưa nói người và sưnương đã ba lần bốn lượt nhắc nhởchúng con, riêng phía chưởng giáo chân nhân và Thông Thiên Phong đã bốn lần sai người nhắc nhởchuyện này rồi. Bọn họkhông tin chúng con cũng được, lẻnào ngay cảsưphụvà sưnương cũng không tin chúng con hay sao?".
Điền Bất Dịch chau mày, đột nhiên quát lớn: "To gan, các người là cái thứgì mà dám nghi ngờchưởng môn chân nhân và các vịsưtrưởng?".
Tô Nhưđứng bên cạnh, thấy vậy thì thởdài một tiếng, bước đến dàn xếp: "Được rồi, được rồi, đây là những điều chưởng môn phân phó cả, hơn nữa chuyện Tru Tiên Kiếm bịtổn hại, quan hệtrọng đại vô cùng, chưởng môn sưhuynh khẩn trương là chuyện khó tránh, có hỏi thêm vài lần, dặn dò thêm vài lần cũng là chuyện nên mà".
Điền bất Dịch nghiêng đầu nhìn sang một bên, không nói gì hết. Bọn Tống Đại Nhân đều cúi đầu nói: "Đệtửbiết rồi!".
Tô Nhưnhìn các đệtửmột lượt, nhẹnhàng nói tiếp: "Ta biết trong lòng các ngươi cảm thấy oan ức, cảm thấy chưởng môn chân nhân và các vịsưtrưởng không tin các ngươi, kỳ thực, nói cho cùng, cũng chỉvì chuyện này quá trọng đại, không thểbỏqua được .Sau trận đại chiến với Thú Thần, oai vọng của Thanh Vân Môn trong thiên hạchính đạo đã đạt đến chí cao vô thượng, vượt trên mọi đồng đạo khác; Thếnhưng các nhưng các ngươi cũng biết điều này có được là nhờchưởng môn chân nhân dùng Tru Tiên đánh bại Thú Thần trên Thông Thiên Phong mà có được. Thanh vân Môn chúng ta có được ngày hôm nay, phân lượng của thanh Tru Tiên Kiếm ấy thếnào, có lẽta không cần nói các ngươi cũng hiểu rõ".
Tô Nhưnói tới đây thì mỉm cười thê lương nói: "Ta nằm mơcũng không thểngờtới thanh thần kiếm ấy lại bị...". Bà ngưng lại, cơhồnhưđểđịnh thần, sau đó mới tiếp tục nói tiếp: "Hôm đó ởbên ngoài Ảo Nguyệt Động Phủ, ngoại trừchưởng môn chân nhân và mấy vịsưbá, tại trường chỉcó mấy đệtửĐại Trúc Phong và Tiểu Trúc Phong mục kích thần kiếm bịhủy, vì vậy đểbảo tồn danh dựvà oai vọng của bản môn, chưởng môn chân nhân mới nhiều lần dặn dò nhưvậy. Các người đừng đểlòng là được. Chỉcần nhớkỹphải mãi mãi dấu kín chuyện này trong lòng là được. Đã biết chưa?".
Bọn Tống Đại Nhân đưa mắt nhìn nhau, đồng thanh nói: "Đệtửđã biết".
Tô Nhưquay sang nhìn Điền Bất Dịch. Điền bất Dịch vẫn chau mày, gương mặt tròn mập của lão vẫn trầm trọng nhưtrước, cơhồnhưkhông thểcó chút cảm giác gì trước những lời Tô Nhưvừa nói. Chỉthấy lão xua tay nói với các đệtử: "Những điều sưnương các ngươi vừa nói, các ngươi hãy nhớkỹ! Được rồi! Đi đi!".
Tô Nhưthấy sắc mặt Điền Bất Dịch càng lúc càng trầm trọng, bèn chậm rãi bước đến bên cạnh lão, thấp giọng hòi: "Sao vậy? Có phải chưởng môn sưhuynh lại nói gì hay không?".
Điền Bất Dịch hừnhẹmột tiếng: "Ông ta không phải chỉtức giận với một mình ta, mà ngay cảThủy Nguyệt không ngờcũng bịông ấy mắng cho một trận, ta thì có là gì?".
Tô Nhưgiật mình, ngạc nhiên nói: "Cái gì? CảThủy Nguyệt sưtỷmà ông ấy cũng mắng hay sao?".
Trên mặt Điền Bất Dịch lộvẻnôn nóng, bước chân đi lại mỗi lúc một nhanh, hai hàng lông mày càng lúc càng nhíu chặt.
Tô Nhưnhìn thần tình của y mà thêm lo lắng, nhưng không biết nên nói gì mới tốt, nên đành nói: "Ông cũng đừng quá lo lắng, chưởng môn sưhuynh chỉnhất thời nóng nảy, nên mới ...".
Điền Bất Dịch vụt ngẩng đầu, cao giọng ngắt lời: "Nếu nhưông ta thật sựnhất thời, thì có mắng ta một ngàn, một vạn lần ta cũng không đểý làm gì...".
Tô Nhưcúi đầu, nhưng lại nhanh chóng ngẩng lên, trên mặt lộvẻngạc nhiên: "Ông vừa nói cái gì?".
Điền Bất Dịch không ngừng lẩm bẩm, đi đi lại lại ThủTĩnh Đường, thần sắc càng nôn nóng bất an, Tô Nhưthấy vậy cũng vô cùng lo lắng, vội vàng hỏi: "Rốt cuột là ông có ý gì? Mau nói ra xem nào?".
Điền Bất Dịch bước đến trước mặt Tô Như, trầm mặc hồi lâu, rồi chậm rãi nói: "Những ngày này, Đạo Huyền sưhuynh nhiều lần gọi ta và Thủy Nguyệt đến Thông Thiên Phong, dặn dò chúng ta phải nhắc nhởđệtửgiữkìn bí mật này, đây vốn không là chuyện không có gì đáng nói. Nhưng mấy lần gần đây, ta thấy Đạo Huyền sưhuynh dường nhưcàng lúc càng khác lạ".
Tô Nhưngẩng người giây lát rồi nói: "Khác lạ? Ông có ý gì?".
Điền Bất Dịch chau mày nói: "Trước đây bà đã từng thấy Đạo Huyền sưhuynh nóng nảy hay mắng người khác chưa?".
Tô Nhưim lặng, hồi lâu mới lắc đầu nói: "Chưởng môn sưhuynh đạo hạnh cao thâm, phẩm đức cao vời, hỉnộkhông lộra bên ngoài, làm gì có chuyện ông ấy nóng nảy mắng người chứ".
Điền Bất Dịch gật đầu nói: "Không sai Chính là nhưvậy, cảbà cũng biết điểm này, nhưng từkhi sau trận đại chiến lần này, tánh tình của Đạo Huyền sưhuynh dường nhưđã thay đổi hoàn toàn rồi, càng lúc càng nóng nảy, mấy lần gọi ta và Thủy Nguyệt đến dặn dò, mới đầu thì lần nào cũng nghiêm từhòa ái, đến cuối cùng không hiểu vì sao chỉvì một lý do hết sức nhỏnhặt cũng bừng bừng thịnh nộ, hết mắng chửi, thì lại trút giận trên người khác, tóm lại là ...".
Lão lắc đầu chậm rãi, nhìn Tô Như, chần chừgiây lát rồi bước tới trước mặt Tô Như, thấp giọng nói: "Ta hoài nghi sau trận chiến với Thú Thần, Đạo Huyền sưhuynh đã bịlệkhí phong ấn trong Tru Tiên Kiếm ảnh hưởng, thếnên mới...".
Tô Nhưbiến sắc, vội nói: "Đừng nói nữa".
Nói đoạn bước nhanh ra ngoài ThủTĩnh Đường, đưa mắt nhìn quanh quất, sau khi xác nhận không có người nào mới quay lại hạgiọng nói với Điền Bất Dịch: "Đây là bí mật của Thanh Vân Môn chúng ta, ông... ông... không thểtuỳ tiện nói bừa được".
Điền Bất Dịch thởdài nói: "Chuyện này trọng đại vô cùng, ta đâu dám hồngôn loạn ngữchứ. Nhưng trong trận đại chiến lần trước, Đạo Huyền sưhuynh vì cầu tất thắng mà đã bất chấp ta ba lần cản trở, cốcưỡng ép mởphong ấn Thiên CơẤn mà lịch đại tổsưđã phong ấn ngàn đời nay, khiến cho Tru Tiên CổKiếm phát huy lệkhí, uy lực đại tăng, chỉlà mỗi lần ta nhớlại di mệnh của các vịtổsưđời trước nói Tru Tiên CổKiếm là vật bất thường, sát khí nghịch thiên là ta không thểxem nhẹ. Trước đây ta và Thủy Nguyệt luôn bất hòa, nhưng hôm nay chia tay ởThông Thiên Phong thì hoàn toàn khác biệt, nếu ta đoán không lần thì Thủy Nguyệt nhất định cũng nghĩgiống nhưta, chỉvì chuyện này quá lớn, chúng ta không dám nói ra mà thôi".
Tô Nhưtrầm mặc một lúc lâu, nhẹgiọng nói: "Tuy là nhưvậy, nhưng nói cho cùng nguyên nhân cũng nằm trên Tru Thiên CổKiếm, giờđây kiếm đã bịhủy, chưởng môn sưhuynh dù có không may bịhại, nhưng một là không có ngọn nguồn, hai là đạo hạnh của ông ấy thần thông khôn lường, chỉngày tháng qua đi lệkhí đó sẽdần dần hóa giải đi".
Vẻtrầm trọng trên gương mặt của Điền Bất Dịch vẫn không hềgiảm bớt: "Hy vọng là nhưvậy thôi, bằng không ông ấy là chí tôn của Thanh Vân Môn, vạn nhất có gì không hay, trên dưới Thanh Vân Môn không biết phải làm sao?".
Tô Nhưnghĩngợi một hồi, sau đó đành thởdài chán nản nói: "Thôi bỏđi, đây cũng không phải là chuyện chúng ta quản được, ông cũng không cần phải quá phiền não nhưthế, còn có một chuyện, tôi đã muốn hỏi từlâu, Tru Tiên CổKiếm đã bịhủy, thì xửlý thếnào rồi?".
Điền Bất Dịch trầm ngâm một hồi: "Chuyện này ta cũng đã thửhỏi một vịsưhuynh biết chuyện, nghe nói hôm ấy sau khi Đạo Huyền sưhuynh huấn thịmọi người không được tiết lộphong thanh, đã lập tức thu hồi hai đoạn gãy của Tru Tiên Kiếm, đồng thời đi vào Ảo Nguyệt Động Phủ, không cho bất cứai đi vào. Thếnên đến nay cũng không ai biết thanh kiếm ấy rốt cuộc nhưthếnào? Có lẻcòn có hy vọng sửa chữa lại chăng?".
Điền Bất Dịch lầm bẩm nói một câu cuối cùng, sau đó lắc đầu cười khổ, hiển nhiên chính bản thân ông ta cũng không tin chuyện này cũng không tin chuyện này. Lão cười khổhai tiếng, đoạn tiếp tục nói: "Thanh kiếm ấy chúng ta cũng không quản nổi đâu, hôm nay ởThông Thiên Phong, ngoại trừbịmột trận mắng vô duyên, vô cớra, ta còn nghe được một chuyện lạnữa".
Tô Nhưngẩn người nói: "Chuyện lạgì nữa?".
Điền Bất Dịch nhún vai nói: "Nói ra bà cũng không tin đâu, trong trận đại chiến lần trước đã có không biết bao nhiêu đệtửtrưởng lão tửtrận đang được cúng tếtrên Ngọc Thanh Điện ởThông Thiên Phong, thếnhưng vịtrưởng môn của chúng ta mỗi ngày chỉlộmặt ởNgọc thanh Điện một lần, sau đó là không thấy đâu nữa, ngược lại ngày nào ông ấy cũng vào TổSưtừđường ởhậu sơn ởmột mình thủlinh trong đó, bà nói có kỳ lạhay không?".
Tô Nhưngây người nói: "Thủlinh, Tổsưtừđường à? Lẽnào vịtiền bối trưởng lão đã qua đời?".
Điền Bất Dịch lắc đầu, cười lạnh nói: "Làm gì có trưởng lão nào, ta nghe mấy tên đệtửchưởng môn nói, kỳ thực đó chỉlà một lão đầu quét dọn trong Tổsưtừđường đã mấy chục năm nay, mà không biết vì sao mà cũng chết ngày hôm đó. Nguyên nhân mà y chết thì cũng không ai biết được, chỉbiết sau khi Đạo Huyền Chân Nhân biết chuyện thì lập tức ngây người ra nhưphỗng, sau đó thì nỗi cơn thịnh nộ, những ngày sau đó nhưcứngây ngẩn nhưngười mất hồn, sau này cương quyết đểlinh vịlão đầu đó vào trong tổsưtừđường, nhưng chuyện kỳ quái nhất là tấm linh vịđặt trong tổsưtừđường lại không viết gì hết...".
Tô Nhưcàng nghe càng cảm thấy hồđồ, trong lòng ngạc nhiên lắc đầu nói: "Chuyện này, chuyện này rốt cuộc là thếnào? Lẽnào chưởng môn sưhuynh đã hồđồthật?".
Điền Bất Dịch cười lạnh nói: "Chưởng môn sưhuynh có hồđồhay không thì không ai biết, dù sao cũng có người khuyên giải, nhưng ông ấy vẫn quyết ý không nghe. Hơn nữa ông ấy còn chẳng hềchú ý đến linh vịcủa những đệtửđặt trên Ngọc Thanh Điện, mà chỉngây người ra nhìn tấm linh vịtrống không kia. Cứnhưvậy ta e Thanh Vân Môn sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện, sớm muộn gì cũng hủy trong tay ông ấy mất".
Tô Nhưtrầm mặc không nói gì, hồi lâu sau mới thởdài một tiếng, nhìn qua bên ngoài ThủTĩnh Đường, chỉthấy bên ngoài vắng vẻtrống không, chỉcó trời xanh thăm thẳm.
Sơn phong thổi tới, ẩn ướt truyền lại tiếng sáo rì rào, không biết vì sao lại tăng thêm mấy phần tịch mịch.
* * * * * *
Thanh vân Sơn, Thông Thiên Phong, hậu sơn TổSưTừĐường.
Nơi này vẫn im lìm tĩnh lặng nhưtrước, từđường to lớn vẫn sừng sững đứng đó, rừng cây xung quanh vẫn xanh biếc một màu, phản phất cuộc đại chiến kinh thiên, động địa mới đây, không hềảnh hưởng một chút nào đến nơi này vậy.
Ngoại trừthiếu đi một lão đầu quét dọn, trên thần án, giữa vô sốnhững linh vị, đã có thêm một tấm linh vịtrống không.
Lâm Kinh Vũim lặng quỳ trước tấm linh vịấy, thân mặc hiếu phục, trước mặt có một bồn lửa, trên bàn đặt hai cây nến lớn, ba nén hương thơm đang bốc khói nghi ngút.
Sắc mặt Lâm Kinh Vũlộvẻđau thương, hai hàng môi mím chặt, quỳ dưới đất nhưtượng gỗ, hai tay không ngừng cho vàng mã vào cái chậu lửa trước mặt, nhìn chúng từtừbiến thành tro tàn trong ngọn lửa, sau đó lại từtừcho thêm những tờgiấy khác vào.
Thỉnh thoảng gã lại ngẩng đầu lên nhìn tấm linh vịtrống không. Linh vịcủa lão già quét dọn tổsưtừđường là do chưởng môn Đạo Huyền chân nhân cương quyết, độc đoán cho đặt vào tổsưtưđường, các vịtrưởng lão khác đều không đồng ý, nhưng trước giờquyền thếđều nằm hết trong tay chưởng môn, thêm vào đó, sau trận chiến vừa rồi, Đạo Huyền Chân Nhân đã đánh bại Thú Thần, oai vọng tăng lên gấp bội, bởi thếchúng nhân thấy lão kiên quyết không lùi, cũng đành đểlão tùy ý.
Tuy chuyện này có nằm ngoài dựliệu của Lâm Kinh Vũ, nhưng chuyện tiếp sau đó lại càng làm cho gã kinh ngạc hơn. Đạo Huyền Chân Nhân không ngờđã đem vào một linh vịkhông vào đặt trong Tổsưtừđường. Lâm Kinh Vũvì chuyện này thậm chí đã lớn gan hỏi Đạo Huyền Chân Nhân lúc ông ta đến đây bái tế, chẳng ngờĐạo Huyền chỉthản nhiên phản vấn một câu một câu làm cho Lâm Kinh Vũá khẩu vô ngôn: "Con biết tên của ông ta hay sao?".
Lâm Kinh Vũtròn mắt không biết nói gì, gã tuy tu hành với vịlão giảthần bí này đã mười năm, nhưng vềthân phận của mình, lão giảtrước giờchưa thổlộvới gã một lời, lúc này nếu bảo Lâm Kinh Vũnói ra, gã đích thực không thểnói được. Chỉlà nhìn dáng vẻcủa Đạo Huyền Chân Nhân, hiển nhiên ít nhiều cũng biết vềthân thếcủa lão giảkia, có điều ông ta không chịu thổlộra mà thôi. Lâm Kinh Vũtuy nghi hoặc trong lòng, nhưng rốt cuộc cũng không dám quá thất lễvới chưởng môn chân nhân, chỉim lặng lui xuống. Dù sao thì trong lòng gã, hình ảnh nghiêm từhòa ái của lão nhân ấy đã khắc sâu trong tâm khảm từlâu rồi, linh vịấy có viết tên hay không cũng không quan hệgì.
Bái tếtrước núi, gã cũng đã từng đến qua, chỉlà gã cứcảm thấy nơi đó đã có vô sốđệtửbái tếrồi, còn ởđây, vịtiền bối này tuy rằng thân hoài tuyệt nghệlại lặng lẻrời khỏi thếgian này, vô luận thếnào gã cũng phải tiễn đưa lão. Đạo Huyền Chân Nhân dường nhưcũng ngầm cho phép gã tới đây liệu lý hậu sựcho vịlão giảnày, hơn nữa Chân Nhân còn không đểý đến thân phận Chưởng môn cao quý, thường xuyên đến từđường bái tếlinh vịcủa lão giả, vì vậy khiến bao người dịnghị, nhưng Lâm Kinh Vũcũng không thểquản được chuyện này.
Lúc này, sau lưng gã chợt vang lên tiếng bước chân. Nhiều ngày nay, Lâm Kinh Vũđã quen với nhịp bước chân này rồi, chỉvừa nghe gã đã biết đó là Đạo Huyền Chân Nhân.
Gã đứng dậy quay mình, thấp giọng: "Chưởng môn!".
Đạo Huyền ChânNhân chậm rãi bước vào TổSưTừĐường.
Trong TừĐường đăng hoảhôn ám, tuy rằng Lâm Kinh Vũởtrong này đã lâu, nhưng nhất thời cũng không nhìn rõ được sắc mặt của Đạo Huyền Chân Nhân, chỉmơhồnhìn thấy một thân ảnh đang đứng trong bóng tối, im lặng nhìn chăm chăm vào tấm linh vịbên cạnh gã.
Không biết vì sao, Lâm Kinh Vũchợt cảm thấy có gì khác lạởbóng hình mờảo kia, nhưng không thểnói ra được đó là điểm gi? Chỉlà trong lòng cảm thấy chút khẩn trương, tim đập nhanh hơn mà thôi.
"Y vẫn tốt chứ?".
Đạo Huyền Chân cuối cùng cũng lên tiếng, thanh âm của lão hết sức thấp trầm, có chút khàn khàn, lại giống nhưcốhạgiọng xuống vậy, khác xa hoàn toàn so với phong cách ngày trước.
Lâm Kinh Vũhoài nghi trong dạ, nhưng vẫn cúi người đáp: "Đệtửđã thủlinh cho tiền bối cảđêm, thắp hương đúng giờ, không dám có điều gì tiết mạn".
Thân ảnh trong bóng tối kia khẽrun lên một chập rồi từtừnói: "Con tận tâm nhưvậy cũng không uổng công y đã dạy dỗmười năm".
"Hắc , hắc !".
Đạo Huyền cười lạnh hai tiếng, không khí trong TổSưđường bất chợt trởnên âm trầm lạnh lẽo: "Không biết nếu người chết là ta...".
Lão đột nhiên ngừng lại, cơhồnhưcảm thấy mình đã nói sai. Lâm Kinh Vũtựnhiên cũng không dám nhiều lời, chỉcúi đầu im lặng đứng một bên. Không khí trầm mặc bao trùm lấy Từđường. Một hồi lâu sau. Đạo Huyền Chân Nhân mới nói: "Con hãy ra ngoài trước đi, ta có vài lời muốn nói với y".
Lâm Kinh Vũngẩn người, gật đầu rồi đáp: "vâng !".
Nói đoạn, quay người bước đi
Ra khỏi Từđường, tắm mình dưới ánh dương quang, Lâm Kinh Vũlập tức cảm thấy tinh thần phấn chấn. Giờgã mới phát giác ra vừa rồi ởtrong Từđường, từđầu đến cuối phản phất nhưcó một thứgì lên tim gã vậy.
Gã đi dạo một vòng xung quanh Từđường, đợi nửa canh giờmới thấy Đạo Huyền Chân Nhân đi ra, đang cảm thấy kỳ lạthì chợt thấy một bóng người dần biến mất trên con đường đi vào Ảo Nguyệt Động Phủ. Sau khi trận đại chiến hôm đó Ảo Nguyệt Động Phủlại trởthành cấm địa, người có thểvào đó, đương nhiên chỉcó một mình Đão Huyền Chân Nhân.
Lâm Kinh Vũđưa mắt nhìn theo một lúc rồi khẻlắc đầu, quay trởlại vào trong Từđường. Gã bước đến trước linh vịcủa lão giả, chỉthấy trước tấm linh vịđã có thêm ba nén hương mới, còn trong chậu lửa thì có thêm một sốtiền vàng bạc đang bốc cháy, có lẽlà Đạo Huyền Chân Nhân đã cho thêm vào.
Lâm Kinh Vũtrầm tưhồi lâu, chầm chậm ngẩng đầu lên, nhìn tấm linh vịtrống không trên bàn thờ, thẫn thờngơngẩn.