Mặt trời ban mai, vẽlên một vầng sáng nho nhỏởphía đằng đông, rắc những tia nắng đầu tiên xuống nhân gian. Trên con đường núi buổi sớm, đã có khá nhiều bách tính đang men theo con đường tiến vềphía ngôi chùa hùng vĩấy, bọn họđa phần đều mang theo hương hoa, vẻmặt đầy thành kính.
Trong đó có một sốngười còn mang theo con trẻcùng đi lễbái. Bọn trẻđúng là hiếu động, đi trên đường núi chẳng hếcảm thấy mệt nhọc, trái lại khá nhiều thiếu niên còn chạy lên chạy xuống tưng bừng, có vẻrất lấy làm thích thú.
Sương sớm vẫn chưa tan hết, vẫn còn quẩn quanh bên ngoài Thiên Âm Tự, trong không khí cảm thấy có hơi chút ẩm ướt. Những tăng nhân dậy sớm đã làm xong việc tụng kinh buổi sáng bắt buộc cho một ngày, lúc này đều đang quét dọn sân chùa, nhẹnhàng quét những chiếc lá rụng đêm qua sang một bên.
Toàn bộThiên Âm Tựlúc này dường nhưcó vẻthanh bình trang nghiêm, chìm trong những cơn gió núi mơn man, mang theo trong nó mùi thơm thoang thoảng của lá cây.
Tiếng chuông ngân nga ấy, dẫn đường cho đám người ởdưới núi, cũng âm vang khắp trong chùa, đánh thức những người còn đang say ngủ.
Hắn từtừthức giấc.
Đã lâu rồi, chưa có được một giấc ngủthoải mái nhưvậy, yên lặng tỉnh giấc, trong giấc ngủhắn cũng thấy yên bình vô cùng, ngay cảmộng mịcũng không có, chỉlà ngủsay, yên lặng ngủsay.
Điều này quảnhiên khiến con người cảm thấy hạnh phúc.
Hắn lặng lẽnghe hồi chuông ngân nga, dường nhưnơi âm thanh ấy vang vọng không phải là không gian rộng lớn bên ngoài căn phòng, mà là trong tim hắn. Thậm chí hắn còn có một thứcảm giác rằng, tiếng chuông ấy, vốn vang lên dành cho một mình hắn.
Cho đến khi tiếng chuông nhỏdần, hắn cuối cùng mới từtừđứng dậy, mởcửa phòng đi ra bên ngoài, ngửa đầu, vươn vai, hít thật sâu.
Mùi không khí ẩm ướt trên núi vừa chui vào ngực hắn, trên khuôn mặt hắn từtừhiện lên vẻhài lòng ít thấy, chỉmuốn đứng mãi nhưvậy, nhưng lúc này một âm thanh từphía cửa đình viện truyền tới.
"Trương thí chủdậy rồi sao".
QuỷLệquay đầu nhìn, chỉthấy Pháp tướng nét mặt tươi cười, đứng ngay ởcổng cách đấy không xa nhìn hắn, liền gật đầu nói: "Sớm quá".
Pháp Tướng nhìn hắn dò xét hai lượt rồi mỉm cười nói: "Thí chủđã trải qua mấy bữa tĩnh dưỡng, thương thếtrên thân thểphần lớn đã lành lặn, nhưng người ta nói rằng bệnh nặng vừa khỏi, thí chủvẫn phải chú ý bản thân một chút. Tu Di Sơn địa thếrất cao, sớm tối không nhưđịa giới trần tục, hàn khí rất nặng, thí chủbản thân nên giữgìn".
QuỷLệgật đầu đáp: "Đa tạđã quan tâm, ta đã ghi nhớrồi. À này, không biết hôm nay phương trượng PhổHòang Thượng Nhân có rảnh không. Ta hy vọng có thểgặp đại sư, quấy quảmột chút".
Pháp Tướng cười nói: "Thực là tốt quá, ta đang phụng mệnh sưphụ, đặc biệt đến đây mời Trương thí chủsau khi ăn xong bữa sáng thì sang gặp gỡ".
QuỷLệngạc nhiên giây lát, hỏi: "Tại sao? Phương trượng đại sưtìm ta có chuyện gì à?".
Pháp Tướng đáp: "Chuyện này tiểu tăng không biết, có lẽcũng chỉmuốn hỏi thăm xem thương thếthí chủthếnào rồi".
QuỷLệtrầm ngâm giây lát, nói: "Nếu vậy, một lát nữa ta có thểqua bái kiến phương trượng đại sư".
Pháp Tướng chắp tay nói: 'Thí chủkhông cần phải vội, lúc nãy phương trượng đặc biệt chỉthị, không được thúc giục thí chủ. Ân sưlão nhân gia vẫn ởtrong thiền thất Tiểu Thiên Âm Tựtrên đỉnh núi, lát nữa thí chủcó thời gian thì cứtựđi trước cũng được".
Pháp Tướng cười nhạt một tiếng rồi nói: "Trong Thiên Âm Tự, chỉcần thí chủmuốn, mọi chỗthí chủđều có thểtiến vào, chẳng có gì phải cốkỵcả".
QuỷLệtrong lòng rungđộng, nhìn vềphía Pháp Tướng. Pháp Tướng nói câu này ra ẩn chứa một thâm ý to lớn, tựa nhưđã xem hắn là người của Thiên Âm Tự, có lẽ, trong mấy tăng nhân Thiên Âm Tựnày, hắn là người đã từng bái lạy PhổTrí, chung qui cũng đã coi là một người của Thiên Âm Tựchăng?
Pháp Tướng quay mặt bước đi. QuỷLệnhìn theo bóng dáng của hắn, im lặng giây lát rồi lập tức quay trởvềgian thiền phòng của bản thân.
Lúc đến đỉnh núi, QuỷLệvẫn không tránh được khe khẽrùng mình, đối với hắn mà nói, nơi này đúng là nơi khiến hàng trăm thứcảm xúc của hắn đan xen vào nhau.
Dưới ánh nắng mặt trời, Tiểu Thiên Âm Tựđơn sơkhông lòe loẹt tọa lạc ngay phía trước mặt, tường thấp lè tè, khoảng sân nho nhỏ, lẽnào còn có dấu vết của cái đêm kinh tâm động phách ấy?
Quay đầu, nhìn xuống, xa xa từbên trong Thiên Âm Tựlại loáng thoáng truyền đến tiếng người, hương khói nghi ngút, đúng là một quang cảnh náo nhiệt. Lẽnào đám người sống bình yên ấy, trái lại lại hạnh phúc vui vẻhơn?
Hắn lặng lẽquay mình lại, bước rất nhanh vềphía Tiểu Thiên Âm Tự, nơi này bao trùm bởi sựyên lặng đặc biệt, trong cảkhoảng sân to lớn nhưvậy, dường nhưchỉcó mỗi tiếng bước chân của hắn vang vọng.
Khi đi đền trước cửa gian điện thất ấy, QuỷLệdừng bước, vô tình đưa mắt nhìn ra phía đằng sau cái sân đó, ởđó có một lối đi nhỏbịchắn bởi bức tường, nhưng vẫn có thểnhìn thấy tận đến phía đằng sau, chỉlà lúc này, nơi tiểu viện phía sau cùng ấy, trống huyếch trống hoác.
Hệt như, người ta trần trụi đến đó, rồi lại bỏtrống nơi đó mà đi.
Hắn gõ vào cánh cửa thiền thất, lập tức, từbên trong vọng ra âm thanh hòa nhã của PhổHoằng Thượng Nhân: "Trương thí chủ, xin mời mau vào!"
QuỷLệlãnh đạm đáp lời, đẩy cửa phòng tiến vào. Bên trong phòng lúc này, chỉcó một mình PhổHoằng Thượng Nhân đang ngồi trên thiền sàng, mắt lộvẻtươi cười nhìn QuỷLệđang tiến vào.
QuỷLệgật đầu nói với PhổHoằng Thượng Nhân: "Đại sư, ta nghe Pháp Tướng sưhuynh nói, ngài có chuyện muốn tìm ta?".
PhổHoằng Thượng Nhân đáp: "Đúng vậy, nhưng nghe nói thí chủcũng có chuyện muốn thương nghịvới ta?".
QuỷLệtrầm ngâm giây lát, gật đầu nói: "Đúng, kỳ thật cũng không có chuyện gì to tát, chủyếu là tại hạởđây cũng đã nhiều ngày, hiện nay thương thếcũng đã khỏi nhiều, thực không dám tiếp tục quấy quả".
PhổHoằng Thượng Nhân mim cười nói: "Tiểu thí chủlẽnào nói vậy".
QuỷLệlắc lắc đầu, nói: "Hôm đó dưới Thanh Vân Sơn, đại sưđã cứu mạng ta, sau đó tại nơi này, đại sưlại giúp ta khai thông gút thắt trong lòng, thật lấy làm cảm kích vô cùng. Nhưng tại hạchung qui là người trong ma giáo, ởlâu nơi này, phần nào sẽlàm ảnh hưởng đến thanh danh của quí tự".
PhổHoằng đạo nhân nghiêm sắc mặt nói: "Tiểu thí chủ, có một câu, lão nạp không biết có nên nói ra hay không?".
QuỷLệđáp: "Xin đại sưcứnói".
PhổHoằng Thượng Nhân gật gật đầu, nói: 'Nếu đã vậy, thứcho lão nạp nói thẳng. Xem tướng khí sắc mặt tiểu thí chủ, tuyệt đối không phải là một kẻcùng hung cực ác, thân chìm trong mađạo, chẳng qua chỉlà sốmệnh tạo ra nhưvậy, không phải là do tiểu thí chủ. Hơn nữa tiểu thí chủvà PhổTrí sưđệcó một đoạn túc duyên nhưvậy, thì cũng là có duyên với Phật. Chỉcần thí chủnguyện ý quay đầu là bờ, Thiên Âm Tựđương nhiên sẽhết sức bảo vệ, không nói là Thanh Vân Môn, mà cảchính đạo thiên hạcùng nhau kéo đến, tệtựcũng không hềsợhãi. Phật nói, cứu người một lần là công đức vô thượng, tiểu thí chủlà người có duyên, sao không thểvứt bỏvướng bận trần thế, đểđạt đến cái thanh tịnh tựtại, há chẳng tốt lắm sao?".
Nói xong, ông ta mặt đầy tựtin, nhìn QuỷLệ.
Bản thân QuỷLệkhông nghĩrằng PhổHoằng Thượng Nhân có thểnói ra những lời đó, nhất thời đứng ngây ra. Mấy ngày vừa qua hắn ởtại Thiên Âm Tự, tâm trạng hoàn toàn khác hẳn hồi trước, rất là nhẹnhàng thanh thản, trong thâm tâm hắn vô cùng hoan hỉ, chỉlà hắn là một thân nam tử, chung quy vẫn còn có những chuyện không thểgạt qua một bên được.
Hắn im lặng hồi lâu, cuối cùng từtừngẩng đầu lên, hướng vềPhổHoằng Thượng Nhân vái dài một cái, nói: "Tại hạbiết, đại sưthật lòng đối với ta, muốn điểm hóa sựngu dốt ngoan cốcủa ta, nhưng ta vốn là tục thếnam nhân, chìm nổi theo sựđời, trong thếgiới trần tục ấy, vẫn còn có vô sốmối bận tâm, thành thửchẳng thểbỏđược. Ý tốt của đại sư, thứcho tại hạvô pháp không nhận lãnh".
Nói rồi, hắn thởdài một tiếng, toan xoay người bước ra, thì PhổHoằng Thượng Nhân cất lời: "Thí chủkhoan đi".
QuỷLệnói: "Đại sưcòn chuyện gì nữa sao?".
PhổHoằng Thượng Nhân trên mặt thóang hiện vẻsuy tư, chậm rãi nói: "Thí chủtâm nhưbàn thạch, lão nạp cũng không dám miễn cưỡng, tuy nhiên nếu thí chủnguyện ý nói vậy, tệtựcũng có một thỉnh cầu, dám mong thí chủhoàn thành cho".
QuỷLệcảm thấy ngạc nhiên, nói: "Chuyện gì vậy, phương trượng đại sưcứnói ra đừng ngại".
PhổHoằng Thượng Nhân nhìn hắn, nói: "Năm đó PhổTrí sưđệrơi vào kết cục nhưvậy, mặc dù là tội nghiệt của bản thân, tội không thểnào dung tha, nhưng căn nguyên của nó, không thểtránh khỏi can hệđến vật đại hung "PhệHuyết Châu" này. Ngày nay PhổTrí sưđệcũng đã qua đời, nhưng thứhung vật ấy vẫn còn ởbên mình thí chủ, làm hại tiểu thí chủ".
QuỷLệlặng yên giây lát rồi nói: "Ý của đại sưlà...".
PhổHoằng Thượng Nhân chắp tay đáp: "Tiểu thí chủbất tất phải nghi ngờ, lão nạp tình không có ác ý gì khác. Nhưng phệhuyết châu này bên trong ần chứa lệkhí hung liệt, hại người hại mình. Năm đó khi PhổTrí sưđệqua đời, suốt mười năm lão nạp lao tâm khổtứcó dư, chưa lúc nào ngừng nghĩngợi vềđiểm này, may nhờơn trời, cuối cùng cũng đã nghĩra một biện pháp, hoặc giảcó thểkhắc chếđược hung vật lệkhí nhưPhệHuyết Châu. Không biết có muốn thửmột lần không?".
QuỷLệbiến sắc, PhệHuyết Châu tuy uy lực vô cùng, nhưng thứlệkhí ấy trong mười năm nay, không biết đã khiến hắn đau đớn bao nhiêu lần, thậm chí tính cách của hắn, dường nhưcũng bịnó dần dần cải biến, có lúc hắn cũng từng nghĩđến tình cảnh của PhổTrí năm đó, nghĩđến cục diện vạn nhất bản thân mình cũng bịthứlệkhí này khống chế, không nén được mồhôi lạnh đổròng ròng. Nhưng việc này tựnhiên không thểcho người ngoài biết, hắn mặc dù lo âu, nhưng cũng không có giải pháp nào tốt cả, không ngờhôm nay đột nhiên nghe thấy PhổHoằng Thượng Nhân nói ra một câu nhưvậy, nhất thời đánh trúng chỗlo lắng nhất trong lòng hắn.
QuỷLệđắn đo hồi lâu, cuối cùng chậm rãi nói: Phương trượng đại sưcó biện pháp tôt nhưvậy, không biết xửtrí thếnào?".
PhổHoằng Thượng Nhân nét mặt trang trọng, nói: "Biện pháp này kỳ thực rất đơn giản, nói thẳng ra, là lấy ngã phật thần thông phật lực, từbi vô biên, đem hóa giải các lệkhí trên thếgian này. Tại hậu sơn của Thiên Âm Tự, có một nơi gọi là "Vô TựNgọc Bích", cao hơn bảy trượng, nhẵn nhưngọc, truyền rằng năm xưa tổsưcủa Thiên Âm Tựngộthông phật lý nơi Vô TựNgọc Bích đó, từđó khai lập ra Thiên Âm Tựchúng ta".
QuỷLệnhíu mày, không hiểu điều này có quan hệgì với lệkhí của PhệHuyết Châu, chỉnghe thấy PhổHoằng Thượng Nhân nói tiếp: "Là vì nơi địa giới đó, chính là nơi phật khí tốt lành nhất trong dẫy Tu Di Sơn này, chỉcần tiểu thí chủtĩnh tọa ởđó một thời gian, lão nạp lại xuất lĩnh toàn thểtăng nhân kết thành pháp trận "Kim Cương Hoàn" bao quanh bức tường ngọc, nhưvậy khí lành sẽđại thịnh, hặc giảcó thểtrấn áp được lệkhí của PhệHuyết Châu đã ngấm sâu vào trong người tiểu thí chủ, cũng không biết chừng".
QuỷLệrúng động toàn thân, đúng là không thểngờđược mục quang của PhổHoằng Thượng Nhân lại độc đáo nhưvậy, chẳng biết từkhi nào đã nhìn thấu tình cảnh hỗn loạn của khí mạch bên trong người mình. Hắn nghĩngợi giây lát, dứt khoát nói: "Ý tốt của đại sư, tại hạđã biết. Đã nhưvậy, tại hạsẽngồi dưới Vô TựNgọc Bích đó mấy hôm. Nhưng sau đó, tại hạxin cáo biệt".
PhổHoằng đại sưchắp tay gật đầu, mỉm cười nói: "Thí chủyên tâm, tệtựtuyệt không dám cản trởthí chủ".
QuỷLệgật gật đầu, xoay mình bước ra bên ngoài. PhổHoằng Thượng Nhân nhìn theo cho đến khi hắn đi khuất, thởdài một tiếng, lẩm bẩm một mình: "Sưđệ, sưđệởtrên trời cao có linh thiêng, phải bảo vệcho hài tửnày...".
* * * * * *
Theo PhổHoằng Thượng Nhân nói Vô TựNgọc Bích ởhậu sơn của núi Tu Di, QuỷLệvốn cũng nghĩsẽrất dễdàng tìm thấy, không ngờhôm đó chuẩn bịxong đâu đấy, theo chân hai vịhuynh đệPháp Tướng và Pháp Thiện dẫn đường ởphía trước đi vềphía hậu sơn, ai ngờđã hơn nửa canh giờcũng vẫn chẳng thấy bóng dáng đâu cả.
QuỷLệtrong lòng có chút hoài nghi, nhưng cũng không nói ra, nào ngờPháp Tướng cẩn thận chu đáo, nhìn thấy nét mặt QuỷLệcó nét hoài nghi, một hai trông ngóng, liền cười nói: "Trương thí chủ, người đang nghĩVô TựNgọc Bích tại sao lại xa nhưvậy phài không?".
QuỷLệbịhắn hỏi vậy cũng chẳng dấu diếm nữa, đáp: "Dám hỏi sưhuynh, Vô TựNgọc Bích ấy cuối cùng là ởnơi nào, làm thếnào mà tới được?".
Pháp Tướng vừa đi vừa cười nói: "Cái này nói ra thì dài lắm. Vô TựNgọc Bích xuất hiện khi nào, tựnhiên không ai biết rõ, chỉbiết một nghìn năm trước, khi sáng lập ra Thiên Âm Tựvẫn còn là một tăng nhân hành hương, vân du tứphương, có một ngày không biết tại sao, trong lúc ngộnhập đỉnh Tu Di Sơn, rồi bịlạc đường, lại cũng không có cách nào thoát được. Không chịu nổi, tổsưliền chạy loạn lên trong khu rừng này, cũng là phật duyên trời sinh, cuối cùng ngài nhìn thấy một bức tường đá bóng nhoáng nhưngọc. Lúc đó, tổsưđã đói khát không chịu nổi, buồn ngủrũra, liền nằm ngủbên dưới tấm tường ngọc ấy".
Pháp Tướng nói đến đó, dừng lại giây lát, QuỷLệkhông nhịn được bèn hỏi: "Này, sau đó thếnào?".
Trên con đường núi trước mặt Pháp Tướng xuất hiện một lối rẽ, Pháp Tướng đi sang hướng bên trái, trong khi dẫn QuỷLệđi xuống đọan đường dốc, đồng thời miệng kể: "Truyền rằng vịtổsưđó ngồi dưới Vô TựNgọc Bích ba ngày ba đêm, không rõ làm thếnào, cuối cùng từcơn đói khát không thểchịu nổi ban đầu đã dần dần nhập định, tâm an thần định, tiến nhập vào cảnh giới đại viên mãn trong phật môn chúng ta, ba ngày sau, người cuối cùng đã ngộđược phật pháp dưới Vô TựNgọc Bích này. Ngoài ra, thậm chí còn truyền rằng...".
Pháp Tướng quay đầu lại nhìn QuỷLệcười thần bí, nói: "Lại truyền rằng, vịtổsưấy cũng chính tại dưới Vô TựNgọc Bích đó, cuối cùng đã ngộra được Đại Phạm Bát Nhã chân pháp vô thượng truyền qua các thời đại của Thiên Âm Tựchúng ta, từđó lập lên vịtrí của Thiên Âm Tựtrong giới tu đạo thiên hạ".
QuỷLệngẩn ra một lát, lắc lắc đầu, hơi cảm thấy truyền thuyết vềThiên Âm Tựtổsưquảthực có đôi chút hoạt kê, nghe ra có rất nhiều điểm không thật. Vốn dĩhắn đối với biện pháp này của PhổHoằng Thượng Nhân, cũng ngầm có chút kỳ vọng, nhưng bây giờnghe Pháp Tướng giảng giải sựcốnhưvậy, trái lại khiến cho hắn có phần tiu nghỉu, không nén được kín đáo thởdài.
Pháp Tướng rất tinh ý, trông ngay thấy sựbiến hóa trên sắc mặt QuỷLệ, nhưng mỉm cười dẫn đường, cũng không nói gì cả, phần hòa thượng to cao Pháp Thiện đi đằng sau bọn họ, dáng vẻlúc nào cũng im lặng, chẳng hếnói chuyện câu nào.
Ba người bước đi theo sơn lộgần thêm nửa canh giờnữa, ngoằn ngoèo xuyên qua các đỉnh núi cao, bất giác đã bỏlại Thiên Âm Tựtận mãi phía sau lưng, chẳng nhìn thấy đâu nữa.
QuỷLệkhông hềnghĩrằng dãy núi đằng sau Thiên Âm Tựnào ngờlại quá rộng lớn hơn tưởng tượng rất nhiều, chỉthấy núi non trùng điệp, gió núi vi vu, hai bên đường hoặc có kỳ nham chót vót, thiên kỳ bách quái, hoặc có thác nước dựng đứng, từtrên trời cao ầm ầm đổxuống giống nhưchiếc dây lưng bằng ngọc.
Đi trên con đường này, chỉcảm thấy tâm hồn nhất thời rộng mở, nhìn ngắm cảnh đẹp gần xa chung quanh mình, cảm thấy trong lòng chẳng còn chút phiền muộn nào cả.
Bỗng nhiên nghe thấy Pháp Tướng ởphía đằng trước nói: "Nó ởngay đằng trước mặt".
QuỷLệgiật mình, nhìn vềphía trước, nhưng chỉthấy phía trước vẫn là đường núi quanh co một bên đường là rừng cây rậm rạp, phía bên kia thì toàn bụi cây cỏdại, ngoài ba trượng là một vách đá, ởđâu mà có cái thứVô TựNgọc Bích cao hơn bảy trượng mà bọn họtừng nói?
"Dám hỏi sưhuynh, Vô TựNgọc Bích ởnơi nào?".
Pháp Tướng mỉm cười, tiến lên phía trước mấy bước, đi đến vách đá đó, quay đầu lại nói: "Chính là nơi này".
QuỷLệđi đến bên cạnh hắn ta, đứng ởbên trên vách đá đưa mắt nhìn xuống, chỉthấy bên dưới vách đá ấy tràn đầy vụkhí, cuồn cuộn nhưba đào, trào lên thụt xuống không ngừng, có lẽlà một sơn cốc. Đằng xa lờmờnhìn thấy bóng núi mờmờ, nhưng đều ởtận mãi đằng xa.
QuỷLệngưng thần suy nghĩ, quay đầu nhìn Pháp Tướng hỏi: "Phải chăng là ởtrong sơn cốc này?".
Pháp Tướng cười đáp: "Nó ởdưới chân của ta và ngươi".
QuỷLệngạc nhiên, Pháp Tướng vẫn cười: "Chúng ta xuống thôi!".
Nói rồi, Pháp Tướng tung mình nhảy xuống, Pháp Thiện cũng lập tức bám theo.
QuỷLệđứng trên vách đá, trầm ngâm giây lát rồi cũng nhảy xuống dưới.
Trong làn vụkhí, PhệHồn phát ra ánh sáng màu xanh đen lập lòe, chầm chậm bao lấy bảo vệQuỷLệ, rồi từtừhạxuống.
Vụkhí nơi này dường nhưcó đôi chút kỳ quái, đậm đặc mà không phải đậm đặc, nhưng nhưmột đám tơrối xoắn xít lấy nhau, kệcho gió núi khuấy đảo cũng không hềthấy tan ra nửa phân. Trong khi hạxuống, QuỷLệchú ý nhìn vách núi phía trước, nhưng chỉthấy trước mắt toàn là bạch vụ, quảthực chẳng thểtrông thấy gì cả.
Hắn trong lòng lấy làm lạ, bèn thúc PhệHồn, tiến gần vềphía vách núi một chút, đúng lúc hắn ngưng thần, đột nhiên, hắn nhìn thấy phía trước mặt vọt ra một bóng người.
QuỷLệgiật mình, vội vàng dừng lại, ngưng thần quan sát, sựkinh ngạc ấy không hềnhỏ, chỉthấy đột ngột đứng trước mặt bản thân là một tên QuỷLệhình dáng giống hệt mình, nét mặt ngạc nhiên đang nhìn mình.
Ánh mắt người đó thăm thẳm, trên khuôn mặt có nét phong trần, trên tay cũng cầm một thanh phệhồn ma bổng. Đúng lúc QuỷLệđang chấn động, bỗng một tiếng phạm xướng nhưtừtrên trời truyền xuống, giống nhưmột tiếng chuông lớn trầm trầm vang vọng bên tai hắn.
Cùng với tiếng phạm xướng ấy, một thứsức mạnh trang nghiêm trong giây lát từnơi chưa biết tên bên dưới chân xông thẳng lên trời cao, nhưsóng lớn xuyên qua bầu trời, vụkhí xung quanh tức thì bịquét tung đi, khiến cho bóng nhân ảnh ấy tan biến mất không còn nhìn thấy nữa. Nhưng QuỷLệcảm thấy trong lòng đau đớn, luồng khí băng lạnh trong cơthểbất ngờkhông thôi mà động, giống nhưnó cực kỳ căm ghét thứphật khí đó, tựvùng lên kháng cự.
QuỷLệkinh ngạc, lại cảm thầy bên trong cơthể, ngoại trừyêu lực của PhệHuyết Châu bồn chồn dục động, tựhồchịu ảnh hưởng bởi phật khí tại nơi này, Đại Phạm Bát Nhã bản thân tu hành cũng không cam chịu lép về, sôi lên sùng sục, có ý muôn quyết một trận thưhùng cùng với yêu lực của PhệHuyết Châu.
Chưa bắt đầu, nhưng bên trong cơthểquảthật đã có sựbiến hóa rất to lớn. Địa khí nơi đất này đúng là không thểhình dung ra được. QuỷLệtrong lòng hết sức kinh ngạc, nhất thời quên khuấy mất nhân ảnh quái dịban nãy trông thấy trong đám vụkhí, chỉlà thôi thúc tu vịcủa bản thân, bảo hộtâm mạch, từtừhạxuống.
Chẳng bao lâu sau, vụkhí dần mỏng dần, cảnh sắc dưới chân nhanh chóng hiện rõ, đó là một thạch đài nho nhỏ, bóng loáng, xung quanh trong phạm vi ba trượng, cây cối thưa thớt, có mấy chục vịtăng nhân của Thiên Âm Tựđang ngồi vây quanh. Xem ra mấy vịtăng nhân này người ngồi gần kẻngồi xa, chẳng hềcó qui củtuần tựgì, nhưng trong đó kín đáo hàm chứa lý lẽbí mật, phật lực mờmờlưu chuyển bên trong, đúng là ngấm ngầm tạo nên một trận thế.
QuỷLệlại nhìn kỹvài lần, chợt thấy có chút quen thuộc, nghĩđi nghĩlại, liền nhớra đó là một thểchữcổchuyết, hình chân ngôn của phật môn.
QuỷLệnhanh chóng hạxuống mặt đất, đưa mắt nhìn quanh, chỉthấy hai người Pháp Tướng, Pháp Thiện lúc này đều đã ngồi trong đám tăng nhân, lặng im chắp tay, nhắm mắt, không nhìn đến hắn một lần nào nữa. Dẫn đầu đám tăng nhân chính là Thiên Âm Tựphương trượng PhổHoằng Thượng Nhân. Người ngồi phía bên trái ông ta, QuỷLệcũng đã từng gặp qua, đó là PhổPhương Thần Tăng, người từng đại triển thần uy trên Thanh Vân Sơn năm đó.
Còn tăng nhân ngồi phía bên phải PhổHoằng Thượng Nhân, trông rất lạ. QuỷLệtrước đây chưa từng gặp qua. Khuôn mặt ông ta quắt queo, sắc mặt vàng ủng, giống hệt nhưsắc mặt người chết, nhưng dáng vẻgià nua còn vượt xa PhổHoằng Thượng Nhân, hiển nhiên cũng là một nhân vật lạlùng trong Thiên Âm Tự.
QuỷLệcũng chẳng nhiều lời, hướng vềPhổHoằng Thượng Nhân cúi đầu hành lễ, PhổHoằng Thượng Nhân chắp tay đáp lễ, mỉm cười nói: "Tiểu thí chủđã đến rồi".
QuỷLệgật đầu đáp: "Đúng, nhưng không biết phương trượng đại sưmuốn tại hạlàm gì?".
PhổHoằng Thượng Nhân chỉra chỗbình đài nói: " Không gì khác, Tiểu thí chủchỉcần an tọa trên bình đài đó, điều khí tĩnh tâm, ngồi đó vài ngày là được".
QuỷLệgật gật đầu, quay đầu nhìn thạch đài có một cái, lập tức lại ngẩng đầu lên nhìn bốn xung quanh, chỉthấy trên đầu vụkhí đậm đặc bao phủkhắp nơi, nơi nào mà có cái thứVô TựNgọc Bích trong truyền thuyết? Không nén được hỏi: "Xin hỏi phương trượng đại sư, Vô TựNgọc Bích ởđâu vậy?".
PhổHoằng Thượng Nhân mỉm cười đáp: " Lát nữa tiểu thí chủsẽnhìn thấy".
QuỷLệngạc nhiên, gật gật đầu, xoay mình đi lên toan ngồi lên thạch đài đó, bỗng nhiên trên trời loáng thóang có một âm thanh chói tai, là tiếng gió, là tiếng thú gầm rống, xuyên vân thấu vụtruyền tới, ngay sau đó một quầng sáng chói mặt xé toang mây mù dày đặc, rọi xuống, chiếu đúng lên người QuỷLệ.
QuỷLệlùi lại một bước, ngẩng đầu nhìn lên, chỉthấy trong sơn cốc kỳ thanh vang lừng, tựa nhưsấm dậy, nơi biển mây mù dày đặc ấy chớp nổi ba đào, từthếvốn dĩkhe khẽdập dềnh chuyển thành những con sóng lớn, bốn bềsóng to nổi lên, tức thì chỗhởxuất hiện mỗi lúc một nhiều, mây mù dày đặc mỗi lúc một mỏng, làm ló ra một đạo lại một đạo, một chùm lại một chùm hào quang.
Đối diện với hiện tượng kỳ dịcủa trời đất này, QuỷLệchú ý rất lâu, chỉthấy mây mù dày đặc cuối cùng đã tan hết, hào quang rót xuống, giây lát trời đất tràn ngập ánh sáng chói mắt, khiến cho tất cảmọi người có mặt đều không thểmởmắt nhìn. Qua một lát sau, mới từtừhòa hoãn trởlại.
Khi QuỷLệmởmắt trởlại, toàn thân rung động, đột ngột nhìn thấy tấm Vô TựNgọc Bích trong truyền thuyết ấy.
Trước mặt hắn, đằng sau cái thạch đài nho nhỏđó, bên dưới vách đá, một tấm tuyệt bích nhưgương, thẳng đứng, cao hơn bảy trượng, rộng hơn bốn trượng, chất đá trông nhưngọc nhưng không phải là ngọc, vô cùng sáng loáng, phản chiếu mỹcảnh của trời đất, các dãy núi gần xa tất cảđều trong ngọc bích này. Và QuỷLệcùng chúng tăng nhân Thiên Âm Tựđúng chỉnhưnhững con kiến bé nhỏbên dưới tuyệt bích này.
So với thiên địa tạo hóa, con người là hoàn toàn bé nhỏ!
QuỷLệim lặng, lúc lâu sau thởdài một tiếng, chẳng nói câu nào, đi đến bên trên bình đài đó khoanh chân ngồi xuống, cũng không nhìn đến mọi người xung quanh nữa, hít một hơi dài, lập tức nhắm mắt, ngồi yên nhưvậy không hềđộng đậy.
PhổHoằng Thượng Nhân ngắm nhìn QuỷLệhồi lâu, rồi quay đầu lại nhìn đám tăng nhân phía sau lưng mình, gật gật đầu.
Mấy chục tăng nhân Thiên Âm Tự, bao gồm cảPhổHoằng Thượng Nhân, cộng thêm Pháp Tướng, Pháp Thiện, đều nhất tềchắp tay niệm phật.
Hàng chục đạo kim quang mờmờ, từtừbừng lên, tiếng tụng kinh lầm rầm, nhưtừtrên trời truyền xuống.
Đột nhiên, kim quang đại thịnh, chỉthấy bên trong pháp trận kỳ dịchúng tăng nhân đang ngồi, ánh sáng vàng lưu chuyển, phật khí trang nghiêm, kim quang do chúng tăng nhân phát ra mỗi lúc một rực rỡchói mắt, giây lát sau, chỉnghe thấy một âm thanh to lớn vang lên chấn động màng nhĩ, một chữ"Phật" màu vàng rực rỡhuy hoàng xuất hiện phía bên trên trận pháp, rồi từtừbay lên cao.
Tiếng tụng kinh mỗi lúc một lớn, trời đất trang nghiêm, chỉthấy chữPhật màu vàng ấy càng lúc càng bay lên cao, từtừchạm đến trời cao, rồi dừng lại. Dưới ánh mặt trời chói lọi, nó càng tỏa sáng rực rỡkhông thểnhìn thẳng vào được.
Dường nhưbịphật gia chân ngôn chích phát, trên mảng tuyệt bích ấy, trên ngọc bích vốn sáng loáng ấy dần dần xuất hiện hình ảnh phản chiếu của chữPhật. Nhưng không giống nhưcác mặt gương tầm thường khác, từmột điệm nhỏtừtừbiến thành to, rồi dần dần phát ra kim quang, chầm chầm hiện ra hình một chữ"Phật", và trong khi hình ảnh trên Vô TựNgọc Bích lớn dần lên, thì phật gia chân ngôn trên bầu trời lại hình nhưcó mờđi đôi chút.
Thoáng chốc, chữPhật trên Vô TựNgọc Bích đã gần nhưto hơn chữPhật gốc trên bầu trời, chỉlúc này, toàn bộVô TựNgọc Bích kim quang rực rỡ, ngùn ngụt tỏa sáng theo từng hồi tụng kinh. Đột nhiên, một luồng phật quang màu vàng nhật phóng ra từbức tường ngọc, từtừchiếu xuống, bao trùm lấy thân thểQuỷLệđang ngồi an tọa.
QuỷLệthân hình chấn động, vẻmặt loáng thoáng lộvẻđau đớn, nhưng chẳng hếmởmắt, cứthếnhẫn nại chịu đựng. Ngay sau đó, nét mặt thống khổtrên khuôn mặt biến mất, hắn tiếp tục an tọa bất động.
Phật quang mờmờphát ra từVô TựNgọc Bích, chẳng hếcó chút biến hóa gì, chỉthấy ánh sáng chầm chậm chớp sáng, tỏa ra một vẻtrang nghiêm không diễn tảbằng lời.
Tăng nhân Thiên Âm Tựngồi xung quanh nét mặt cũng đều không thay đổi, khẽkhẽniệm phật, ánh sáng trên trận pháp của bọn họcũng từtừlưu chuyển, duy trì chân ngôn phật gia phía trên trời đó.
Thời gian lưu chuyển, cứlặng lẽnhưvậy mà trôi qua.
Ba ngày sau, chân ngôn chữ"Phật" trên Vô TựNgọc Bích vẫn chẳng hếcó xu thếyếu đi, trái lại phật quang mờmờdo nó phát ra, cũng vẫn bao trùm lấy thân mình QuỷLệ.
QuỷLệvẻmặt lặng lẽ, dường nhưba ngày này đối với hắn mà nói, hoàn toàn chẳng có gì cải biến, vẫn hệt nhưba ngày trước đó, trái lại xung quanh PhổHoằng Thượng Nhân, đám tăng nhân Thiên Âm Tựđang duy trì pháp trận mặc dù không có gì biến hóa, nhưng trên mặt ai nấy đều lờmờcó nét mệt mỏi.
PhổHoằng Thượng Nhân từtrạng thái nhập định từtừmởmắt, nhìn vềphía QuỷLệvẫn dáng lặng lẽan tọa, một lúc lâu sau khẽthan thở: "Si nhân, si nhân, cuối cùng vẫn chẳng chịu từbỏsao?".
Nói xong, ông ta khẽlắc đầu, thởdài mãi không thôi.
PhổPhương Thần Tăng ngồi bên trái ông ta lạnh lùng nói: "Chúng ta vất vảnhưthếnày, bốtrí phật môn hàng ma đại trận, chỉlà muốn vì hắn mà hàng giải lệkhí của PhệHuyết Châu, một điều quan trọng hơn nữa là muốn hóa giải tâm ma của hắn. Nhưng lòng hắn đóng chặt, tâm ma khó mà đi khỏi, thậm chí hóa giải được lệkhí của PhệHuyết Châu, biết đâu được ngày khác có lại thành ma hay không? Việc chúng ta làm hôm nay, chỉsợtrái lại là trợtrụvi ngược mất thôi!".
PhổHoằng Thượng Nhân nhíu mày, nét mặt sầm xuống, nói: "Sưđệ, thiếu niên này và Thiên Âm Tựta có quan hệrất là sâu sắc, vô luận thếnào chúng ta cũng không thểdễdàng từbỏ, ngươi tại sao lại nói nhưvậy?".
PhổPhương sắc mặt biến đổi, chắp tay nói: "Sưhuynh giáo huấn rất phải. Ta hoàn toàn không có thành kiến với thiếu niên này, thật ra nghĩđến năm đó... năm đó tình cảnh sưhuynh đệchúng ta sinh ly tửbiệt, trong lòng bi thương, thật không muốn lại thấy hắn cùng bức trên tà lộ. Tiểu đệlỡlời, xin sưhuynh trách phạt".
PhổHoằng Thượng Nhân vẻmặt hòa hoãn trởlại, nói: "Ta lẽnào lẽnào không có tâm tưđó, nếu không thì cũng chẳng lập ra hàng ma đại trận này, ý muốn dùng năng lực to lớn của phật gia chân pháp, độhoá cho hắn. Nhưng ngay cảdưới Vô TựNgọc Bích này, hắn dường nhưcũng...".
Ông ta nói xong, đột nhiên trong sơn cốc vốn dĩtĩnh mịch và trang nghiêm từtrên không trung phát ra một âm thanh vang dội, toàn bộVô TựNgọc Bích bất giác hơi hơi rung lên, tức thì chữPhật trên trời cao và trên mặt Vô TựNgọc Bích rung rung muốn đổ.
Đám PhổHoằng Thượng Nhân, chúng tăng nhân Thiên Âm Tựkinh ngạc thất sắc, nhất thời hãi hùng, vội vàng thôi trì chân pháp, không ngờtrên mặt QuỷLệđôt ngột xuất hiện vẻthống khổ, PhệHồn bịphật pháp áp chếsuốt ba ngày nay bất ngờsáng bừng lên, một làn hắc khí trong nháy mắt đã bao trùm toàn bộkhuôn mặt hắn.
PhổHoằng Thượng Nhân chưa từng nghĩrằng yêu lực của PhệHuyết Châu ngoan cường nhưvậy, sau ba ngày ba đêm sân phục, không ngờcòn có dưlực phản kháng, đang định một lần nữa hô hoán chúng nhân duy trì pháp trận, thì QuỷLệcũng đã không chịu đựng được nữa, phát ra một tiếng hú dài, bay vọt lên không.
Chân ngôn chữPhật trên không trung vỡtan ra, QuỷLệtại chân ngôn không trung ngửa mặt lên trời hú dài, tình trạng giống nhưbịđiên, đồng thời quay đầu nhìn vềphía Vô TựNgọc Bích, chỉthấy nơi Vô TựNgọc Bích ấy có rất nhiều đạo dịmang đỏsẫm, ánh vàng ánh đỏ, tranh đấu liên tục không ngừng.
Vào lúc các tia sáng ấy chớp lên loạn xạ, bên trên Vô TựNgọc Bích sáng loáng, từtrên xuống dưới, từng điểm từng điểm nhưkhắc thật sâu, hiện ra một hàng đại tự, bên cạnh đó, liền có vô sốchữmàu vàng kỳ quặc khó hiểu, nhưsôi lên nhảy nhót trong ánh sáng màu vàng và màu hồng đang lập lòe trên Ngọc Bích, khiến người ta hoa mắt chóng mặt. Nhưng hàng đại tựấy thì nhìn thấy rất rõ, chính là:
"Thiên Địa Bất Nhân, DĩVạn Vật Vi Sô Cẩu".