Sau khi trải qua kinh biến ấy, quan hệgiữa Chu Nhất Tiên, Tiểu Hoàn và Dã Cẩu đã trởnên gắn bó hơn, bởi dù sao cảba người cũng đã từng cùng nhau vượt qua một phen sinh tử. Chu Nhất Tiên không còn lạnh nhạt với Dã Cẩu nhưtrước, có điều vẫn không khỏi luôn miệng than vãn. Dã Cẩu thân mang trọng thương, việc phục dịch phần lớn là vào tay Chu Nhất Tiên, bảo sao lão không phàn nàn cho được.
Tiểu Hoàn đối với Dã Cẩu vẫn nhưngày trước, nhưng giờđây trước mặt nàng, Dã Cẩu dường nhưcó đôi chút sợsệt, nói chuyện với nàng cũng ít đi. Tiểu Hoàn tuy ngạc nhiên nhưng cũng không thực sựđểý, bởi thời gian này, tinh thần của nàng đã tập trung cảvào cuốn sách bìa da màu đen nhìn không có vẻgì là khác thường ấy.
Dã Cẩu chưa từng thấy Tiểu Hoàn đọc cuốn sách này trước kia, không khỏi cảm thấy lạkỳ. Tiểu Hoàn không bao giờkểvềlại lịch cuốn sách, Chu Nhất Tiên cũng chỉnói vài câu hàm hồ. Sựlạlùng của Dã Cẩu lâu dần cũng trởthành quen, hắn chỉcảm thấy tinh thần của Tiểu Hoàn dường nhưđang thay đổi, nhưng thay đổi ấy là gì hắn không cắt nghĩa rõ ràng.
* * * * * *
Đại nạn Thú Thần bắt đầu từNam Cương Thập Van Đại Sơn. Một dải Nam Cương cũng chính là nơi đầu tiên chịu sựtai ách của Thần Thú.
Những tàn phá mà bách tính các tộc người ởđây phải ghánh chịu còn nặng nềhơn ởTrung Thổrất nhiều. Mười nhà đến chín nhà tan nát, các thịtrấn, thôn làng, sơn trại, tận các ngỏngách đều hầu nhưkhông còn ai sống sót.
Sau khi đại nạn qua đi, những loài tiểu yêu sót lại ởNam Cương còn nhiều hơn so với ởTrung Thổ. Những người may mắn thoát khỏi kiếp nạn vẫn thường phải chịu sựquấy rối bạo ngược của lũtiểu yêu này. Cuộc sống của bách tính nơi đây đúng là nhưtrong đêm trường tối đen, không có lấy một chút hy vọng.
QuỷLệlại một lần nữa đặt chân lên vùng đất Nam Cương trong tình cảnh hỗn loạn thê lương đó.
Hắn không phát hiện ra dấu vết nào của bọn tiểu yêu, mà chỉthấy vô sốnhững người chính đạo đang ùn ùn kéo đến, trong đó có cảcác nhân vật danh môn đại phái nhưThanh Vân, Phần Hương. Những người này lũluợt truy tìm tung tích của Thần Thú khắp nơi, nhưng có cốgắng bao nhiêu cũng chỉuổng công vô ích, không ai tìm ra một chút tung tích nào.
Sau trận chiến bại ởThanh Vân sơn, Thần thú trọng thương bỏchạy, hình tích dường nhưđã tan biến vào hưkhông. Chỉcòn dãy Thập Vạn Đại Sơn ởNam Cương này, nơi vốn là cốcưcủa Thần Thú, có thểnó đã trởvềchăng?.
QuỷLệquay trởlại Nam Cương là bởi ý nghĩđó. Đồng hành với hắn còn có vô sốđệtửchính đạo, trong đó Phần Hương cốc được xem nhưtrởlại cốhương, bởi Phần Hương cốc chính là toạlạc tại Nam Cương, nhưng mục đích đến đây của chính đạo các phái không chỉlà giúp đỡbách tính Nam Cương diệt trừnhững tiểu yêu còn sót lại.
Dù thếnào thì vì có những người này đến mà những tiểu yêu vốn hoành hành bạo ngược cũng tạm thời ẩn thân, bởi khi những đệtửchính đạo bắt gặp, họđều ra tay tiêu diệt chúng. Cứnhưvậy cái vùng đất Nam Cương này cũng sẽtránh được trận hoạkiếp thứhai.
Nhưng ngày nọnối tiếp ngày kia, bất luận là ai cũng không hềtìm thấy bóng dáng Thần Thú trên địa phận Nam Cương này, khảnăng duy nhất giờđây chỉcòn trong dãy Thập Vạn Đại Sơn, nơi sơn cùng thuỷtận đầy thần bí ấy.
Thập Vạn Đại Sơn điệp điệp trùng trùng, núi non tầng lớp đan xen, không biết còn ẩn chứa biết bao nhiêu điều bí ẩn!
Trước khi vào núi, QuỷLệmuốn tới Thất Lý Đồng của miêu tộc Nam Cương, không vì cái gì khác mà chỉlà viếng tếtưởng nhớnhững gì mà Đại Vu sưđã làm cho Bích Dao ngày trước.
Thất Lý Đồng, Thiên ThuỷTrại với những cảnh tượng phồn hoa náo nhiệt khi xưa đều đã không còn. Đập vào mắt Quỷlệchỉlà những khung cảnh hoang tàn, hoang tàn đến mức tâm can sắt đá mà hắn đã mang trong lòng hơn mười năm nay cũng không khỏi một phen lay động.
Rốt cuộc là vì điều gì mà lại xảy ra một đại nạn độc hại chúng sinh nhưvậy?
Hắn liên tiếp gặp kỳ duyên, đạo hành cũng ít nhiều thành tựu, có thểvô sựmà trải qua nạn kiếp nhưác triều cuồn cuộn này, nhưng vô sốbách tính trong thiên hạbịđau thương vùi dập thì sao? Họđã phạm phải lỗi lầm gì, vì sao lại phải ghánh chịu hoạtai nhưvậy?
Thiên Âm Tựđược coi là uy lẫm linh thiêng đó, ngày đêm đều có vô sốngười đến bái thần lễphật, cầu nguyện thần phật đểmắt trông coi thiên hạ, có rất nhiều những bách tính khác hàng ngày đều thành kính vái lạy thượng thiên. Thếnhưng lúc đại nạn giáng xuống đầu, thần phật cao xanh đã có ai hiện ra giúp họ?
Những việc quỳ bái ấy rốt cuộc là có ích gì?
Phải chăng câu nói thần bí nhắc đi nhắc lại trong Thiên Thưcuối cùng đã nghiệm linh "Thiên địa bất nhân, dĩvạn vật sô cẩu".
Đặt chân đến Thất Lí Động, QuỷLệkhông khỏi cảm thấy một chút lạnh trong lòng. Nơi nước non thuỷtú trong ký ức hắn đã bịtàn phá đến hoang phếtiêu điều. Những ngôi nhà chập chờn mây lượn giờchỉcòn mấy mảnh tường xác xơ, đường đi hoang vắng cỏmọc um tùm che lối người đi, lại càng không còn tiếng trẻthơvui đùa chạy nhảy.
Bách tính may mắn sống sót xem chừng cũng chỉcòn được một hai phần mười , sốđông giờđây đều đang đi lại cốgắng tìm kiếm ngôi nhà khi trước của mình, hy vọng có thểtìm thấy vài thứcòn dùng được trong đống đổnát ấy, nhưng dường nhưmọi vật dụng đã bịtàn phá tan hoang, những gì mà những con người đáng thương kia nhặt nhạnh được chỉlà di cốt của người thân đã chết.
Khắp nơi trong Lý Thất Đồng đều thấm đẫm một không khí bi thương, thỉnh thoảng có một vài đứa trẻđứng, ánh mắt chứa đầy những sợhãi hoảng hốt. Cũng chỉgiây lát chúng bịngười lớn kéo tuột vào trong.
QuỷLệchầm chậm bước đi, chẳng bao lâu cũng đã gây sựchú ý của người Miêu, những ánh mắt nhìn hắn lúc nào cũng canh cánh một sựcảm giác dè chừng. Trong cái không khí lạthường ấy, ngay cảTiểu Hôi trên vai QuỷLệcũng trầm lặng, mặc dù vẫn không ngừng đưa mắt quan sát khắp xung quanh.
QuỷLệthởdài, không muốn nhìn thêm khung cảnh tang thương ấy nữa, hắn cất nhanh hơn, tiến thẳng TếĐàn trên vùng núi tận cùng Thất Lý Đồng. Càng vào trong cảnh đổnát hoang tàn lại càng thảm khốc. QuỷLệlặng im bước đi, trong đầu thấp thoáng hình dung lúc đại nạn đổxuống, những chiến binh Miêu tộc vì bảo vệThánh địa của mình mà quyết đấu sinh tửvới lũyêu thú hung ác nơi đây.
Bao ngày đã qua, trong không trung vẫn còn phảng phất mùi tanh của máu!
Hai chiến binh Miêu tộc ngăn hắn lại dưới núi. QuỷLệdừng bước, nhìn vềphía họ. Hai người tay cầm trường mâu, thân khoác khôi giáp, nhìn kỹhoá ra chỉlà hai thiếu niên tuổi chừng mười sáu, mười bảy, bộgiáp trên người còn to hơn thân hình, không biết có phải là những chiến binh còn sống sót sau bằng ấy tàn khốc giao tranh.
"Cơlỗcơcơhô?"Một người trong sốhỏi to bằng tiếng Miêu.
QuỷLệkhông hiểu, song ít nhiều cúng đoán được ý nghĩa câu hỏi, hắn không đáp lại chỉngẩng đâu nhìn lên lưng chừng núi đểbiểu đạt ý muốn. QuỷLệkhông dùng tay chỉ, bởi hắn còn nhớngười Miêu coi đó là điều đại bất kính.
Hai thiếu niên ngẩn người ra một lúc nhìn nhau, rồi người có vẻlớn hơn lắc lắc đầu, rốt cuộc vẫn đứng yên không tránh. QuỷLệbắt đầu cảm thấy sốt ruột, nhưng không thểđộng thủvới người Đại Vu Sư, hơn nữa nhìn thấy những thảm cảnh ởThất Lý Đồng này, hắn cũng không thểnào dùng đến vũlực.
QuỷLệtrầm ngâm một hồi, rồi thởdài quay nguời bước đi.
Vừa được mấy bước bộng trên núi có tiếng chân người. QuỷLệquay người nhìn lên, thấy một người hộc tốc chạy từlưng chừng núi xuống, dùng miêu ngữnói với hai thiếu niên kia, hai người đó gật đầu lia lịa, dẹp qua một bên. Người vừa đến đó có vẻnhưmột vu sư, chắp tay bặp bẹnói với QuỷLệbằng tiếng Trung Thổ: "Chào... ngài, Đại Vu sưmời ngài lên".
QuỷLệkinh ngạc cau mày: "Đại Vu sư?".
Người đó gật đầu, QuỷLệcốđịnh thần gật đầu, rồi theo lên núi.
Sơn động vẫn còn ởđó, nhưng quang cảnh đã hoàn toàn khác trước, khắp nơi đá vỡngổn ngang. Trong đống loạn thạch ấy, một thanh niên người Miêu chỉchừng ba mươi tuổi, trên người khoác y phục Vu sư, mỉm cười nhìn QuỷLệđi tới.
Ánh mắt của người ấy thấp thoáng phát sáng, tựa nhưmột ngọn lửa nhiệt tình đang nung nấu trong tâm, hoàn toàn khác với ánh mắt những người Miêu mà QuỷLệbắt gặp trên đường.
QuỷLệđến trước mặt, người ấy khẽmỉm cười rồi đột nhiên nói bằng một giọng Trung Thổlưu loát: "Kính chào QuỷLệtiên sinh, tôi là Đại Vu sưthếhệmới của Miêu tộc Nam Cương, từlâu tôi đã ngưỡng mộđại danh của ngài".
QuỷLệlặng người một hồi mới gật đầu đáp lễ, vẫn chưa kịp nói gì thì vịĐại Vu sưtrẻtuổi ấy lại mỉm cười: "Mời vào, tôi dẫn ngài đi Đại Vu sưđời trước".
Nói đoạn quay người bước vào một sơn động âm u, QuỷLệtheo sát phía sau, dần dần cũng lẫn vào trong bóng tối.
Sơn động tối đen nhưmực, bóng vịĐại Vu sưtrẻtuổi phía khẽlắc lư. Không hiểu vì sao hắn cảm giác đã gặp con người này, nghĩmột lúc mới nhớ, lần trước đến đây Đại Vu sưđời trước đã từng gọi thanh niên này ra, không ngờchỉsau một thời gian ngắn ngủi, anh ta đã tiếp nhận đại chức vịcủa Miêu tộc.
Giống nhưlần trước, hai người cũng đến thạch động thờKhuyển thần tận cùng trong TếĐàn. Một đống lửa lớn rừng rực cháy phát ra những tiếng nổlách tách, chỉbóng dáng gầy gò, già nua trước kia đã mãi mãi không còn.
Người thanh niên ấy bước lên trước, nghiêm trang hành lễvới bức tượng Khuyển thần, rồi lấy ra một tượng điêu khắc từmiệng bức tượng, cung kính đặt trên mặt đất, đoạn quay sang quỷlệ: "Theo tập tục người Miêu, các vịĐại Vu sưqua đời đều phải cung phụng một năm dưới tượng Khuyển thần, đây chính là tro cốt của Người".
QuỷLệlặng im nhìn vềphía chiếc hộp gỗ. Chiếc hộp mộc mạc không có gì cầu kì, ngay cảđến loại gỗlàm hộp cũng là loại thường thấy ởNam Cương. Đại Vu sưcũng nhưvô vàn bách tính Miêu tộc khác, đang ngủgiấc cuối cùng của đời mình trong đó.
Hắn khom người hành lễ.
Con khỉTiểu Hôi rít lên một tiếng, từtrên người QuỷLệnhảy xuống, chạy sang một bên.
VịĐại Vu sưtrẻtuổi theo tập tục của người Trung Thổ, cũng khom người đáp lễ, rồi thành kính đặt chiếc hộp gỗtrởlại trong miệng bức tượng Khuyển Thần.
Hai người ngồi bên đống lửa, ánh lửa phản chiếu vào trong mắt, bốn mắt sáng rực lên trong bóng tối.
Không đợi QuỷLệhỏi, Đại Vu sưđã nhẹnhàng lên tiếng: "Tôi là đệtửhầu hạNgười lúc Người còn tại thế. Sau khi đại kiếp nạn đáng sợấy qua đi, tất cảcác truởng bối tếtựởđâu đều đã chết, vì thếtôi được thừa kếchức vịĐại Vu sư".
QuỷLệlẳng lặng gật đầu, ánh mắt hướng vềphái bước tượng Khuyển thần, chậm rãi: "Đại Vu sưcó thểnói đã vì tôi mà chết,mỗi khi nhớđến điều này, trong lòng thật không khỏi cảm thấy bất an".
VịĐại Vu sưtrẻtuổi thoáng rùng mình: "Ngài nói sai rồi, sưphụtừng nói với tôi lúc ấy, thọhạn của người đã đến, cho dù không đi trung thổ, tất cũng sẽqua đời sau đó không lâu. Quý phái có thểđưa tro cốt của sưphụtrởvềđã là niềm đại hạnh của toàn thểbách tính Miêu tộc chúng tôi rồi".
QuỷLệthởdài, khẽnói: "Chuyện này là do những người hữu tâm khác tiến hành, không liên quan đến tôi".
VịĐại Vu sưtrẻtuổi cười, hẳn là không đểý đến lời nói của QuỷLệ: "Lần này ngài đến Thất Lý Đồng, không biết là vì chuyện gì?".
QuỷLệtrầm ngâm: "Thật ra cũng không phải là chuyện gì đặc biệt, chỉmuốn đến tếviếng Đại Vu sưtiền bối mà thôi. Ngoài ra, đại nạn vừa rồi thảm khốc nhưvậy đều là do Thần thú cầm đầu gây ra đại nghiệt, tôi vào Nam Cương có ý truy đuổi Thần thú, không biết ngài có manh mối nào không?".
Sắc mặt vịĐại Vu sưthoắt biến đổi, hiển nhiên đối với người này, hai chữ"Thần thú" vẫn là một cái tên vô cùng đáng sợ, chỉnhắc đến đã phải lặng đi một hồi.
Một lúc yên lặng, QuỷLệkhẽthởdài: "Ngài không cần phải bận tâm, vô sốngười trong thiên hạmuốn tìm hắn cũng chưa tìm đuợc, ngài không biết cũng là điều dễhiểu. Tôi đã làm phiền rồi, cũng xin cáo từởđây thôi".
Nói rồi đứng dậy định đi, trên mặt Vu sưthoáng chút lưỡng lự, bỗng nhiên lên tiếng: "Có thật ngài muốn đuổi theo Thần thú đó?".
QuỷLệđáp: "Đúng vậy".
Đại Vu sưchằm chằm nhìn QuỷLệ: "Ngài sẽgiết được nó chứ?".
Im lặng một hồi lâu, QuỷLệkhẽthởdài: "Tôi không chắc".
Đại Vu sưtrầm ngâm một hồi mới nói: "Nếu đã nhưvậy, tôi sẽnói những gì tôi biết cho ngài. Làm thếnào đểtìm được Thần thú tôi quảkhông biết. Trong truyền thuyết xa xưa của bộtộc tôi, Thú thần này giống nhưác ma không thểgiết chết, chỉcó người nhưVu NữNương Nương vạn năm trước mới có thểtrấn áp được hắn. Muốn trấn áp Thần thú, cần phải đoạt được năm thứthần khí của các tộc người Nam Cương trên người hắn. Năm thứthần khí ấy là cội nguồn sinh mệnh của Thần thú ấy, nếu nhưmất đi, Thần thú sẽchìm vào giấc ngủsay. Ngoài ra còn có một điểu quan trọng nữa, khi Thần thú hoành hành bạo ngược, yêu lực cực mạnh phát tán khắp nơi, Vu NữNương Nương lúc đó đã dùng kì trận truyền lại của Vu tộc là "Bát Hung Huyền HoảTrận Pháp" mà giam hắn lại, nếu nhưngài có thểtìm lại trận pháp này...".
QuỷLệlẳng lặng gật đầu.
Đại Vu sưsuy nghĩmột lúc, nói tiếp: "Làm thếnào đểtìm được Thần Thú, tôi quảthực không nghĩra, nhưng trong truyền thuyết của Miêu tộc có nói, Vu NữNương Nương khi xưa đã trấn áp Thần thú ởmột nơi gọi là Trấn Ma CổĐộng, ởsâu tận trong dãy Thập Van Đại Sơn. Truyền Thuyết còn kểchính Nương Nương cũng đã hoá thành tượng đá, mặt quay vềcổđộng đểcanh giữyêu hồn không cho chúng thoát ra, ngài nếu nhưtìm thấy một nơi nhưvậy, có khi lại dò ra tung tích của Thần thú cũng nên...".
QuỷLệghi nhớtừng câu từng chữ, gật đầu với vịĐại Vu sưtrẻtuổi:
"Đa tạ".
Đại Vu sưim lặng mỉm cười.
Hai người cùng bước ra khỏi sơn động, QuỷLệnén không được hỏi Đại Vu sưmột câu, vì sao trong mắt người ấy lại không có chút vẻbi thương.
Đại Vu sưlặng đi một lúc mới nói: "Nếu nhưtôi còn bi thương ủdột thì những người trong Thất Lý Đồng này sẽnhụt chí đến độnào? Không phải tôi không đau lòng, mà là tôi không thểđau lòng!".
QuỷLệnhẹgật đầu, lặng yên một hồi lâu rồi mới cáo từra đi.
Rời khỏi Thất Lý Đồng, QuỷLệkhông hềvội vã lên đường. Hắn bước đi chậm rãi, nghĩđi nghĩlại những lời Đại Vu sưđã nói, cái gọi là "Bát Hung Huyền HoảPháp Trận" kỳ lạấy bất giác đã khiến hắn nghĩđến một người khác- Tiểu Bạch.
Ngày ấy nàng giận dữbỏđi, từđó không còn tin tức gì, tuy với pháp lực đạo hành của nàng thì không có gì phải lo lắng, thếnhưng nghĩđến mục đích mà Tiểu Bạch chia tay hắn, phần lớn là vì đi tìm "Bát Hung Huyền hoảPháp Trận", ít nhiều trong lòng QuỷLệcũng thấy không yên.
Yêu lực của PhệHuyết Châu dày vò hắn bao năm, thếnhưng khoảng thời gian trước, dưới bức Vô Tựngọc bích ởThiên Sơn tựtrên Húc Di sơn, hắn đã ngộthông bốn cuốn Thiên Thư, đã hoà nhập cảyêu lực của PhệHuyết Châu, ba chân pháp của Đạo, Phật, Ma, thậm chí cảpháp lực của Huyền HoảGiám thuần dương vào làm một, đã ngầm thấy được cánh của của Vạn Pháp quy tông. Cùng với việc đạo hành ngày tiến bộ, với QuỷLệbây giờPhệhuyết Châu không còn là một trởngại lớn nữa.
Nhưng đồng thời những thuần ngộdưới bức Vô Tựngọc bích ấy, dần dần hắn cũng đã nghĩthông được rất nhiều chuyện thếthái nhân sinh, những chuyện mà ngày trước không thểnghĩđến, hắn cũng đã nhìn ra được từtrong hồi ức của mình.
Tiểu Bạch đối với hắn nhưthế, không phải bởi mối quan hệgiữa Bích Giao và hắn hay sao?
Vào đúng cái ngày kiếp nạn Thú thần hoành hành dữdội, nàng đã một mình quay trởlại Nam Cương đểtìm trận Pháp đó. Trời đất bao, một mảy may tin tức của Tiểu Bạch từbao lâu rồi không có. Nghĩđến đây QuỷLệkhông khỏi cảm thấy con tim nhói đau, có điều thiên hạrộng lớn nhưvậy, quảthực không biết làm sao đểtìm được nàng.
QuỷLệtrầm tưmột hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định đến Phần Hương cốc, cũng không vì điều gì khác, mà chính bởi trước đây Tiểu Bạch đã bịgiam hãm trong Huyền HoảĐàn bởi "Bát hung Huyền HoảTrận"này, Tiểu Bạch muốn đi tìm trận pháp, chắc chắn sẽđến nơi đó, mà cho dù nàng không co ởđó thì hắn đi thăm dò một chuyến cũng có thểđược một vài thu hoạch.
Quyết định nhưvậy QuỷLệlập tức lên đường.
Phần Hương cốc chính là một trong ba đại phái chính đạo trong thiên hạ. Trong trận đại nạn này, Phần Hương cốc ởvừa đúng vào cửa ngõ Nam Cương, nơi đầu tiên Thú thần hoành hành bạo ngược, kết cục thếnào không nói cũng có thểngẫm ra. May mắn ngày đó cốc chủDịch Vân Lam đã dẫn các đệtửvào trung thổliên kết với các môn phái chính đạo khác đối phó với Thú thần, vì thếtuy Phần Hương cốc bịtàn phá tiêu điều, song các môn hạđệtửlại không bịtàn sát.
Có điều một đại phái chính đạo mà lại chịu tình cảnh tàn phá thê thảm nhưvậy, khó tránh khỏi miệng thếgian chê cười, hơn nữa sau trận đại nạn, rất nhiều lời đồn thổi châm biếm đã truyền đi, nói rằng Phần Hương cốc nhát gan sợchết, thân là chính đạo đại phái mà lại không dám một mình đối mặt với kiếp nạn Thú thần mà phải chạy tới trung thổnấp sau lưng Thanh Vân môn mới tránh khỏi đại nạn diệt môn.
Lúc này, Thanh Vân môn và Đạo Huyền Chân Nhân đã ởtrung tâm chính tâm chính đạo thiên hạ, chí cao vô thượng, tiếng tăm lẫy lừng. So với Thanh Vân môn, Phần Hương cốc đúng là thua kém hơn nhiều. Môn nhân chính đạo lũlượt kéo đến nam Cương truy tìm tông tích Thú thần, đệtửPhần Hương cốc đương nhiên cũng không thểthua người. Tuy nhiên so với những dịp trướcđây, môn hạPhần Hương cốc đã bớt vẻhùng hồn huyênh hoang của ngày trước rất nhiều.
Có điều dù là cười chê nhưvậy, xong Phần Hương cốc vẫn là danh môn đại phái, tổng đường bịphá nát nhưng thực lực vẫn còn, những lời ong tiếng ve vì thếtuy nhiều, song cũng không có ai dám phỉbáng họngay trước mặt. Còn vềphần sơn cốc nơi Phần Hương toạlạc, thì quảđã biến thành một bãi xơxác tiêu điểu, chí ít lúc QuỷLệngầm lẻn vào, những gì hắn trông thấy đúng là nhưvậy.
Một sơn cốc vốn thanh tú mỹmiều nhưthế, lúc này lại tràn đầy một mùi hôi tanh khó ngửi, rất nhiều đệtửcủa Phần Hương cốc đang chuyển đi những u rác đã mục nát và cảxác chết, trong đó có cảngười, nhưng phần lớn là xác động vật.
QuỷLệngấm ngầm quan sát, sau một hồi suy nghĩhắn đã hiểu ra. Ngày trước khi đột nhập vào Phần Hương cốc, mặc dù đã là đêm tối nhưng hắn vẫn mau chóng bịphát hiện, không phải vì tất cảcác đệtửđều đạo hành cao thâm, mà bởi họrất giỏi nuôi dạy các động vật kỳ lạ, khiến người ta không thểđềphòng.
Đại nạn Thú thần xảy ra, Vân Dịch Lam đưa đựơc phần lớn đểtửvào trung thổ, nhưng lại không thểđưa cảsốđộng vật này theo và khi lũthú yêu hung tàn tràn qua vùng đất này, những động vật ấy khó tránh khỏi kiếp nạn. Thời gian lâu dần, các xác chết thúi rữa, mùi hôi thúi bốc lên thật vô cùng khó chịu.
Tuy vậy, những con vật kỳ lạấy không còn nữa lại là tin tức tốt lành cho QuỷLệ. Hắn có thểung dung do thám khắp nơi mà không sợmột con vật kỳ quái nào đó từmột ngóc ngách nào đó đột nhiên xông ra làm lộhình tích.
Phần Hương cốc có rất nhiều đệtử, tuy nhiên phân nửa trong sốđó đã được phái đi truy tìm tông tích Thú thần. Chuyện mà các môn phái chính đạo khác muốn làm, Phần Hương cốc sao lại có thểđứng ngoài! Một nửa sốđểtửcòn lại trong cốc thì có đến quá nửa lại không hềmuốn làm những công việc thu dọn bẩn thỉu nhưthế, cho dù có một sốtrưởng lão tiền bối đi lại đôn đốc, nhưng những nhân vật nhưDịch Vân Lam hay Thượng Quan Sách đương nhiên không phải lúc nào cũng kè kè giám sát tuần tra khắp nơi được. Vì thếkhi đột nhập vào trong cốc QuỷLệgần nhưkhông gặp một khó khăn nào.
Khi ấy mới là chập tối, trời còn sáng hơn rất nhiều so với lần trước đến đây, nhưng khi đã đột nhập vào cốc rồi, không biết có dễdàng hơn hay không?
QuỷLệkhông suy nghĩnhiều, đi thẳng tới Huyền Hoảđàn, trọng địa của Phần Hương cốc. Tiểu Bạch ngày trước bịgiam trong đó "Bát Hung Huyền Hoảtrận pháp" cũng được bày bốnơi đây, Tiểu Bạch có vì hắn mà đi tìm trận pháp chắc chắn phải đến nơi này. Có điều Huyền Hoảđàn suy cho cùng vẫn là cấm địa của Phần Hương cốc, trong tình trạng rối loạn tơi bời ấy, việc canh phòng dường nhưkhông còn nghiêm ngặt hơn vài phần so với lần trước, không biết có phải chính vì hắn đã đột nhập và Tiểu Bạch có thểđào thoát ra ngoài?
QuỷLệhiện giờđạo hạnh đã khác xa ngày trước, Huyền Hoảđàn tuy canh phòng cẩn mật cũng không ngăn được hắn chỉchốc lát đã vào đến nơi. Dường nhưHuyền Hoảđàn không khác là mấy so với trước đây, trên mặt đất vẫn khắc một trận thếcổquái màu đỏthậm, QuỷLệhiểu rằng đó chính là cái gọi là "Bát Hung Huyền Hoảtrận phá" thần bí kỳ lạtrong truyền thuyết.
Ngày đó, khi QuỷLệvà Tiểu Bạch đào thoát đã gây ra một vụphun trào nham thạch, những dấu vết của nó vẫn còn đểlại đến ngày hôm nay. Trên các vách đá xung quanh, bất cứđâu cũng có thểnhìn thấy những vùng bịnham thạch thiêu cháy đen thui, đá đổvỡkhắp nơi và cảBát Hung Huyền Hoảtrận pháp trên mặt đất một sốchỗcũng đã bịngọn lửa rừng rực ngày trước thiêu đến độbiến dạng.
Nếu là một nơi tầm thường, trong trận đại nạn khủng khiếp nhưthếe rằng đã bịhuỷhoại tan hoang, xong Huyền Hoảđàn cơbản vẫn đừng vững, có lẽtrận pháp đã phát huy khảnăng kỳ lạcủa nó, bảo tồn được nơi này khỏi cơn cuồng nộcủa Hoảthần.
QuỷLệngẩng đầu nhìn lên, hệthống gông cùm nhiều tầng giam giữTiểu Bạch trước đây đã không còn tác dụng, đang treo lơlửng trên không, há toác cái miệng gông đen kịt. Trong Huyền Hoảđàn rộng lớn, dưới ánh đèn leo loét chiếu rọi, chỉcó bóng của QuỷLệ, khẽlay đi lay lại.
QuỷLệtrầm ngâm một hồi lâu, đoạn lắc đầu bước đến trước Bát Hung Huyền Hoảtrận pháp. Hắn quan sát kĩ, chỉthấy trong trận đồkhổng lồấy, các bức hình hung thần hệt nhưtrong ký ức của hắn đều được khắc hoạmột cách vô cùng rõ nét, sinh động nhưthật, giữa các hung thần còn vô vàn những nét vẽkỳ dịphức tạp. QuỷLệhít sâu một hơi, ngồi xếp bằng tròn trước trận đồ.
Đúng vào lúc hắn đang bắt đầu tịnh tâm tham ngộtrận pháp ký dịtrong truyền thuyết của Vu tộc thì đột nhiên, trong Huyền Hoảtếđàn tĩnh mịch mà thâm sâu ấy, từtrong bóng tối phía trên đầu hắn truyền tới tiếng cười giòn tan của một nữnhân.
QuỷLệbiến sắc mặt, đứng phắt dậy, ngẩng đầu nhìn lên, nói: "Là cô sao...Tiểu Bạch?".
QuỷLệchưa dứt lời, một bóng người từtrên lao xuống , bộy phục vàng anh quen thuộc, ánh mắt dịu dàng long lanh, một vẻđẹp vừa nhìn đã có thểngây ngât... đó lại là người mà hắn nằm mơcũng không nghĩđến, cô gái nghe nói đã chết trong trận đại nạn đó- Kim Bình Nhi!
Sau khoảnh khắc ngạc nhiên, QuỷLệdần bình tĩnh trởlại, Kim Bình Nhi vẫn đứng ởđó, xem ra không có gì thay đổi, từy phục cho đến dung nhan vẫn mang cái thần thái ấy, thậm chí khoé miệng của nàng vẫn luôn nởmột nụcười nhẹnhàng mà quyến rũvô cùng.
Kim Bình Nhi nhìn QuỷLệcười: "Huynh khoẻchứ?".
QuỷLệlẳng lặng nhìn nàng, một lúc sau mới lên tiếng: "Sao cô lại ởđây?".
Kim Bình Nhi khẽvuốt tóc, chỉmột động tác nhỏsong lại chứa chất vẻphong tình vô hạn, nhẹnhàng: "Muội ởđây chờhuynh!".
QuỷLệchau mày: "Chờta! Đểlàm gì? Cô làm sao biết ta sẽđến đây?".
Kim Bình Nhi mỉm cười: "Lẽnào huynh đã quên rồi, lần trước huynh đã đến đây đi cùng với muội, nghe nói lần này huynh muốn truy tìm Thú thần. Theo truyền thuyết Nam Cương thì muốn trấn áp Thú thần đương nhiên không tránh khỏi phải dùng Bát Hung Huyền Hoảtrận. Huynh không đến đây thì có thểđi đâu được?".
Đôi mắt mỉm cười của nàng dường nhưcó chút gì đó đắc ý, và một vẻướt át khó có thểdiễn tảthành lời. Kim Bình Nhi mỉm cười:
"Huynh thấy muội thông minh đấy chứ?".
QuỷLệkhẽchau mày, đạo hạnh của hắn đã có tiến bộlớn, trước vẻquyến rũcủa Kim Bình Nhi vẫn không khỏi bịý loạn tâm mê, bất giác rùng mình kinh hãi.
Sau trận đại nạn người con gái nghe nói đã chết đó đột nhiên lại xuất hiện nơi đây, không những thếdường nhưcông lực đã tiến bộhơn rất nhiều.
Nàng còn sống vậy những người khác thì sao? Những cao thủMa Giáo trong trận đại nạn đó, lẽnào họcũng vẫn chưa chết?
QuỷLệgiật mình, song sắc mặt vẫn lạnh lùng: "Cô vẫn chưa trảlời ta, cô chờta làm gì?".
Kim Bình Nhi nhíu mày cười, nhẹnhàng nói: "Muội biết vịtrí mà Trấn Ma cổđộng mà Thú thần bịgiam giữ. QuỷVương Tông Chủnghe nói thếđã đểmuội đến giúp huynh".
QuỷLệrùng mình, ngẩng mạnh đầu lên, nhìn sang Kim Bình Nhi chỉthấy ánh mắt vẫn xanh biếc nhưnước, tươi cười nhưhoa, không có gì khác lạ.