Bên trong Huyền Hỏa Đàm nhất thời an tĩnh. Trên vai QuỷLệhầu tửTiểu Hôi dường nhưtỏra khó chịu với khung cảnh yên ả, động thân kêu lên hai tiếng " chi chi " rồi tụt xuống đất, ngó nghiêng tứphía. Nó tựtiện chạy qua một bên, thong thảTiểu Hôi hướng tới trung tâm Huyền Hỏa Đàm, nơi có khắc vô sốhung thần đồán màu sắc đỏrực.
QuỷLệtừtốn thu hồi mục quang, nhìn với vẻđầy hứng thú với những hung thần đồán khắc trên mặt đất mà Tiểu Hôi vừa nhìn ngó, từtừnói:" Nhưvậy mà nói cô nương hình nhưbiết khá rõ vềnhững đồhình này?".
Kim Bình Nhi cười nhẹ, nụcười nhưngọn gió xuân dìu dịu thổi qua không khí băng lạnh trong điện đường, thốt: "Thiếp chỉlà một nữtửyếu đuối, làm sao biết được. Thiếp chỉbất quá may mắn ghé qua chỗnày. Công tửngài được QuỷVương Tông Chủcoi trọng, hà tất cần ai tương trợ".
Trên môi nàng lại hé nởnụcười: "Công tửbất tất phải cảnghi".
QuỷLệchay mày không nói. Hắn không đểtâm lắm đến những lời nói hàm ý nhiễu động nhân tâm Kim Bình Nhi. Suy tưgiây lát, hắn tựa hồkhông quan tâm đến lý do vì sao Kim Bình Nhi đột nhiên xuất hiện tại nơi này cũng nhưkhông muốn che giấu những điều thần bí quỷdịcủa QuỷVương, từtốn nói: "Đã nhưvậy, tại hạcó điều cần thỉnh giáo cô nương".
Kim Bình Nhi trong mắt lóe lên tinh quang nhưng sắc mặt vẫn giữnguyên vẻmặt tươi cười mê hồn thốt: "Công tửxin cứnói".
QuỷLệnói: "Xem ra cô nương đến đây trước tại hạ. Theo truyến thuyết muốn phong ấn cho thú thần không thểkhông có Bát Hung Huyền Hỏa Trận Pháp, chỉlà tại hạtài trí ngu độn không tham thấu được. Không tham thấu được. Không biết Kim cô nương có lĩnh ngộchăng?".
Kim Bình Nhi lắc đầu, trên mặt xuất lộmột nụcười khổ: "Không giấu gì công tử, kỳ thực thiếp đã tới Huyền Hỏa Đàm 3 ngày rồi nhưng không thu thập được gì. Ngoại trừthấy trên mặt đất có khắc bảy tám đồtượng thiếp không phát hiện thêm chút nào".
QuỷLệhướng mục quang xuống những dấu chân phía trước những hung trhần đồán màu đỏ. So với dấu chân Kim Bình Nhi có chỗbất đồng, kểcảdấu chân Tiểu Hôi cũng không giống. Ngày đó, hầu tửnày đã từng kinh qua uy lực đích thực của pháp trận quỷdịtrong Huyền Hỏa Đàm. Uy thếbài sơn đảo hải của pháp trận cùng Xích Diễm Ma Thú đáng sợđều là những ký ức không dễquên đi. Có thểnguyên nhân chủyếu là vừa rồi Tiểu Hôi có hứng thú nhảy nhót trên mặt đất, khua khoắng lung lung tựa hồtìm kiếm điều gì đó?
Hoặc giảsau khi xảy ra dịbiến kinh thiên động địa, dung nham hỏa sơn phún trào đã vô tình gây tổn hại cho pháp trận?
Những ý niệm đó lướt qua tâm trí QuỷLệnhưng hắn không biểu lộra bên ngoài. Trầm ngâm giây lát, hắn nhìn sang Kim Bình Nhi cất lời: "Kim cô nương, bất kểthếnào thì đây là nơi duy nhất mà tại hạbiết có hiện hữu Bát Hung Huyền Hỏa Trận Pháp. Mà đểphong ấn cho thú thần thì không thểkhông có nó. Chúng ta nên ởlại đây một vài ngày, có khi lại tìm ra được điều gì đó chăng?".
Kim Bình Nhi lại nởnụcười phong tình vô hạn nói: "Được thôi".
QuỷLệđưa mắt nhìn Kim Bình Nhi đoạn thu hồi mục quang, tùy tiện ngồi ngay xuống phía trước trận đồ. Thỉnh thoảng một làn u hương phảng phất đưa lại, dải áo phất phơ, đích thịKim Bình Nhi an tọa cách hắn không xa. Giữa hai người tuy có khoảng cách nhưng tựa hồvô cùng thân cận.
QuỷLệnhíu mày, toan nói lại thôi. Hắn không màng đến thiên hạmỹsắc bên mình, chỉngưng thần nhìn những đồhình trên mặt đất. Không biết tại sao trong lòng hắn đột nhiên trỗi dậy một ý nghĩ: "Ngày đó Tiểu Bạch nói rằng nàng tới Nam Cương đểtìm hiểu pháp quyết của Bát Hung Huyền Hỏa Pháp Trận, đã lâu rồi hắn không phong thanh tin tức gì vềnàng, không biết hiện giờnàng ra sao? Khắp thiên hạchỉcó một nơi có Bát Hung Huyền Hỏa Pháp Trận nhưng hiển nhiên nàng không ởđây, vậy nàng đang ởđâu?".
"Nàng có được bình an không?".
Những ý niệm mơhồnày suốt mấy ngày nay thỉnh thoảng lại lướt qua đầu óc QuỷLệ.
Xem ra, việc nham tương phun trào mãnh liệt tạo thành sựphá hại khủng khiếp ngày hôm đó hoàn toàn nằm ngoài sởliệu của QuỷLệ. Tuy rằng những hình đồhình hung thần khắc trên mặt đất vẫn còn nguyên vẹn nhưng đã mất đi cỗlinh khí nên đến hôm nay chỉcòn là những đồtượng bằng đá bình thường mà thôi.
QuỷLệcùng Kim Bình Nhi đã ởtrong Huyền Hỏa Đàm bảy ngày âm thầm tham ngộpháp trận tuy nhiên không thu hoạch được gì. Thỉnh thoảng cũng có đệtửPhần Hương Cốc tiến vào coi xét, thậm chí đôi lúc Thượng Quan Sách tựnhiên tuần tra, nhưng lúc này đạo hạnh QuỷLệvà cảKim Bình Nhi tăng tiến nhiều nên chỉcần ẩn thân trong vùng tối phía trên Huyền Hỏa Đàm cũng dễdàng qua mặt tất cảcác đợt tuần tra.
Chỉcó điều khiến hai người đau đầu là thủy chung không hềlĩnh hội được yếu lĩnh của pháp trận.
Một hôm, hai người cùng đối diện nhìn vào phiến đá thường dùng làm nơi an tọa. Bỗng nhiên Kim Bình Nhi ngã mình trên mặt đất, vòng tiểu yêu của nàng giống nhưxà thân yêu mị, bẩm sinh đã mang tưvịcâu hồn nhiếp phách. Nhưng trong giờphút đó, người nam tửbên cạnh nàng vẫn hướng mục quang vào những đồhình khắc trên mặt đất, lao tâm khổtứsuy tư, không mảy may chú ý đến tưthếkhiêu gợi của nàng.
Kim Bình Nhi lẩm bẩm phật ý, trừng mắt nhìn QuỷLệ, trong mắt phảng phất một tia tình tựphức tạp nhưng lướt qua rất nhanh, rất nhanh. Lát sau, chỉnghe thấy tiếng nàng thởdài: "Công tửcó nhìn ra điều gì không?".
QuỷLệchấn động thân mình, từtừphục hồi thần thức, quay đầu nhìn Kim Bình Nhi lắc đầu nói: "Còn cô?".
Kim Bình Nhi cười khổmột tiếng, không đáp nhưng QuỷLệhoàn toàn minh bạch ý tứcủa nàng.
Kim Bình Nhi cau mày: "Thiếp và công tửởđây đã được bảy ngày, trong thời gian đó chúng ta đã tận hết sởnăng nhưng không tìm được yếu quyết kích hoạt pháp trận, ngay cảlàm cho những đồhình này chuyển động cũng không thể".
QuỷLệtrầm ngâm một lúc, ngẩng đầu nhìn lên vùng tối phía trên Huyền Hỏa Đàm, đoạn nói: "Hôm trước sau khi tại hạtới đây cứu người, vô tình động vào cơquan ởgiữa điện đường khiến cho Bát Hung Huyền Hỏa Pháp Trận tức thì phát động. Nhưng...". Hắn chăm chú nhìn vào điện đường, ngữđiệu hàm ý kỳ quái: "...nhưng hiện tại đã không còn thấy cơquan đó".
Kim Bình Nhi liền đưa mắt nhìn theo, quảnhiên thấy giữa trung ương điện đường đột ngột mọc lên một tòa tiểu thạch đài nhưng chất liệu đã đã ngảmàu đen kịt, ngưng tụthành một khối nan phân hình dạng, chẳng lẽđó lại có thểlà cơquan xảo đoạt thiên công?
Thật ra QuỷLệđã đến đây một lần, đã thấy khung cảnh này nên hắn tỏra kinh ngạc trước việc cơquan bằng đá bịphá hủy. Lần trước, khi hắn nhìn vào những đồhình hung thần khắc trên mặt đất, trong tâm bỗng trối lên một luồng bạo khí hung mãnh nhưng lần này hắn không thấy lại dù chỉmột chút cảm giác đó.
Thạch bản đáng sợđó nay đã trởthành một phiến đá ngập đầy tửkhí, không có chút sinh khí nào.
Hai người thời sao vào trầm mặc, không biết nên nói gì!
Cảnữa ngày sau, Kim Bình Nhi tựa hồđã quyết định, ngẩng đầu toan xuất ngôn, đột nhiên sắc mặt biến đổi. QuỷLệnhíu mày lại, lẹlàng chuyển thân đưa mắt liếc Tiểu Hôi ởbên cạnh. Hầu tửnày nhảy lên vai hắn, tức thì thân ảnh phiêu khởi giây lát sau đã lẫn vào vùng tối phía trên Huyền Hỏa Đàm.
Kim Bình Nhi cười dịu dàng, ánh mắt vi diệu nhìn theo bóng khuất vào vùng tối. Liền đó nàng cũng nhẹnhàng bay lên, biến mất vào nơi hắn ẩn nấp.
Lát sau, âm thanh "kèn kẹt" đùng đục vọng lại từđiện đường trong Huyền Hỏa Đàm.
Hình nhưcửa đã được mởra.
Từcửa vang lên tiếng bước chân, nghe ra có không ít người, trong đó loáng thoáng âm thanh uy nghiêm của một người rồi tất cảchìm vào im lặng trong chốc lát. Tức thì hai cánh cửa mởhẳn ra, ba bóng người tiến vào.
Đi đầu chính là Phần Hương Cốc cốc chủđại danh đỉnh đỉnh Vân Dịch Lam, theo sát phía sau là sưđệcủa ông ta Thượng Quan Sách. Người đi cuối cùng luôn giữkhoảng cách vài bước đi với hai người đi trước chính là đệtửđắc ý của Vân Dịch Lam: Lý Tuân.
Sau khi ba người tiến vào Huyền Hỏa Đàm, Lý Tuân tiện tay đóng cửa lại. Tức thì ánh sáng bịngăn lại, chỉcòn một làn sáng lợt lạt, le lói trong điện đường.
Băng hàn nguyên thủy trên tầng ba Huyền Hỏa Đàm, sau khi không còn linh lực của pháp trận hỗtrợ, đã mất đi tưvịcắt da cắt thịt, chỉcòn chút hơi lạnh lưu lại. Bất quá tại khối đá nham thạch to lớn hơi lạnh vẫn giữnguyên tưvị. Trong bóng tối, QuỷLệvà Kim Bình Nhi nín thởyên lặng thông qua động khẩu hắc ám nhìn xuống bên dưới.
Dường nhưbầu không khí yên tĩnh hơn hẳn lúc trước, ngay cảTiểu Hôi cũng giữyên lặng, im im lặng lặng ngồi trên vai chủnhân.
Vân Dịch Lam cùng Thượng Quan Sách chầm chậm đi vào trung tâm Huyền Hỏa Đàm, đứng ngay bên trên Bát Hung Huyền Hỏa Pháp Trận. Từxa trông lại, sắc mặt ông ta phảng phất nhưbao phủmột làn khí âm ảnh.
Ba người đứng đó, trầm mặc rất lâu không nói câu nào khiến cho bầu không khí đượm vẻquái dị. phía trên đầu họ, QuỷLệbỗng mơhồcó cảm giác, hắn đưa mắt nhìn Kim Bình Nhi thì thấy nàng cũng đang nhìn hắn. Hai người đều thấy được một tia bối rói ẩn ước trong mắt đối phương.
Vẻmặt Vân Dịch Lam tựa hồâm trầm giống nhưtâm tình của ông ta. Đổi lại người khác, sau ngần ấy năm trông coi cơnghiệp lớn lao nhưPhần Hương Cốc tất cũng biến thành bộdạng nhưvậy, chỉe tâm tình còn tệhại hơn. Thoạt trông sắc mặt ông ta dường nhưkhông có chút biểu tình nào, nhìn lâu một chút sẽkhiến người ta có cảm giác thiên biến vạn hóa. Nếu nhìn kỹlại thấy không có biến hóa, nếu ai cho rằng có thì chỉlà ý riêng của người đó mà thôi.
Chí ít, ngày đó tại Thanh Vân Sơn, người trong thiên hạkhông ai nhìn được biểu tình thật sựcủa ông ta.
Mục quang Vân Dịch Lam phiêu di bất dịch một lúc lâu nhưng thủy chung chỉxoay quanh những đồhình quỷdịđỏchoét khắc trên mặt đất Huyền Hỏa Đàm, quan sát rất kỹcàng từđầu đến chân từng đồhình. Sau đó, ông ta từtừđi tới chỗtiểu thạch đài nhô lên từkhối đá đen xì bên trên đồtượng trung ương, nhẹnhàng đưa tay vuốt ve khối đá.
"Đã lâu rồi nhỉ?", Vân Dịch Lam đột nhiên mởlời, thanh âm trầm ngâm nghe nhưmột câu hỏi.
Thượng Quan Sách đứng cạnh Vân Dịch Lam, biểu tình xem ra không lấy làm kinh ngạc trước vấn đềsưhuynh đột ngột hỏi, dường nhưông ta đã có dựliệu chỉlà không biết phải đáp sao cho hợp lý. Ông ta lộvẻkì quái, quay đầu nhìn Lý Tuân đứng cách hai người khoảng ba bước.
Lý Tuân đầu cúi thấp, hai mắt nhắm hờ, thần tình cung kính giữlặng yên.
Vân Dịch Lam không nghe thấy lời đáp, tựa hồđã hiểu sựtình ởsau lưng, chầm chậm nói: "Tuân nhi không phải là ngoại nhân, tương lai sẽtiếp chưởng Phần Hương Cốc, đệkhông cần phải giấu nó".
Thượng Quan Sách thân mình rung động nhè nhẹnhưng nhanh chóng bình tĩnh lại. Trầm mặc giây lát, ông ta cất lời: "Từlúc chuẩn bịtriệu hoán đến nay đã được chẵn ba mươi ngày nhưng Xích Diễm Minh Tôn một mực chưa chịu hồi ứng".
Sắc mặt Vân Dịch Lam vẫn lạnh lùng nhưng nhãn quang liên tục chuyển động khiến cho mọi người có cảm giác âm trầm. Phía trên Huyền Hỏa Đàm,QuỷLệcảm thấy trong tâm máy động, không phải vì kinh ngạc trước việc Phần Hương Cốc không cách nào phục hồi pháp trận quỷdịmà vì Xích Diễm Minh Tôn do Thượng Quan Sách vừa đềcập khiến cho hắn mường tượng đến một nơi. Hắn cảm giác được ông ta đang đềcập đến loài vật nào, một loài cựthú cuồng liệt toàn thân bao phủhỏa diễm. Phải chăng theo truyền thuyết xa xưa, lai lịch của Bát Hung Huyền Hỏa Pháp Trận ủy dịnày có liên quan đến nó?
Bầu không khí trong Huyền Hỏa Đàm lúc này mang nặng vẻquái dị, Vân Dịch Lam thần sắc ưu tư, tựa hồđang âm thầm cân nhắc sựtình. Trong điện đường chỉcó tiếng bước chân của ông ta vang lên dõng dạc. Thượng Quan Sách không nói gì, chỉlẳng lặng nhìn theo thân ảnh sưhuynh. Lý Tuân đứng nguyên tại góc điện, giữtưthếnghiêm cẩn, nhất nhất yên lặng.
Thời gian vùn vụt trôi, Vân Dịch Lam khe khẽcau đôi mày, trong mắt ẩn hiện lệmang hình nhưtrong lòng đang có điều gì đó tranh đấu kịch liệt. Rốt cuộc ông ta cũng dừng bước, hít vào một hơi dài đoạn quay đầu nhìn Thượng Quan Sách cùng Lý Tuân.
Thượng Quan Sách hướng dang Vân Dịch Lam thấp giọng gọi: "Sưhuynh!".
Vân Dịch Lam có vẻtâm ý đã quyết, không hềdo dự, lãnh đạm thốt: "Thượng Quan sưđệ, trận pháp trong Huyền Hỏa Đàm quan hệtrọng yếu, ta bất tất phải nói nhiều. Vô luận thếnào cũng nhất định phải khôi phục, nhược bằng chúng ta chẳng có biện pháp gì đểđối phó với hắn".
Thượng Quan Sách lặng lẽgật đầu. Tại vùng tối phía trên, cách khá xa chỗba người đứng, QuỷLệvà Kim Bình Nhi đồng thời khẽchấn động.
Ai?
Là ai?
Kẻnào mà khiến cho Phấn Hương Cốc phải dùng đến trận pháp quái dịnày đểđối phó?
Trong Huyền Hỏa Đàm một bầu tịch mịch. Từng giây từng phút trôi qua, phảng phất hơi thởvô hình cùng với lời nói hàm ý mập mờcủa Vân Dịch Lam khiến cho không khí trởnên băng lạnh khốc liệt.
"Hôm đó dung nham phun trào đã gây tổn hại nặng nềcho pháp trận. Phần Hương Cốc chúng ta trải qua mấy trăm năm dĩnhiên linh khí ngày càng hao tận, hơn nữa đã thất lạc mất Huyền Hỏa Giám, chìa khóa của trận pháp, vì thếkhông có cách nào triệu hoán Xích Diễm Minh Tôn trấn thủpháp trận. chúng ta quyết theo đuổi việc này nhưng thực ra nếu kẻđó không xuất hiện thì việc khôi phục pháp trận không khẩn cấp đến vậy. trước mắt, việc cần kíp là nhanh chóng tìm ra cách khôi phục dụng trận pháp". Vân Dịch Lam lạnh lẽo nói, giữa hai chân mày hiện lên ba đường sâu thẳm, có thểthấy được ẩn ý sát phạt của ông ta nhưng thanh âm vẫn lãnh mạc tuôn ra.
Thượng Quan Sách cũng nhíu chặt chân mày, trên mặt thoáng hiện tia vui mừng, kinh ngạc hỏi: "Thật sao? Có phải sưhuynh đã cách nào khảdĩ?".
Vân Dịch Lam tròng mắt từtừthu hẹp lại, tiếp lời: "Huyền Hỏa Đàm pháp trận chính do tổsưbản môn căn cứvào những điều ghi lại trong phần thượng Phần Hương Ngọc Sách mà tạo lập. Trong phần hạcủa Ngọc Sách, một vịtổsưcũng có ghi chú lại. Chiếu theo tình cảnh hiện giờ, Huyền Hỏa Giám đã mất nên không thểphát động pháp trận, nếu dùng biện pháp mạo hiểm may ra cũng có thểthành công!".
Thượng Quan Sách và Lý Tuân ởphía sau mặt đều lộvẻhớn hở. Phần Hương Ngọc Sách chính là vô thượng chí bảo của Phần Hương Cốc , đến nay chỉcó cốc chủđược quyền bảo quản và tham ngộ. Vân Dịch Lam nói nhưvậy ắt một vịtổsưtài hoa tuyệt thếcó lưu lại diệu pháp.
Thượng Quan Sách hoan hỉnói: "Sưhuynh, theo lời tổsưthì diệu pháp nhưthếnào?".
Vân Dịch Lam mắt thấy niềm hưng phấn của hai người Lý Tuân, Thượng Quan Sách nhưng sắc mặt ông ta tinh không lộvẻvui mừng mà ngược lại hiện rõ nét âm trầm. Trầm mặc một chút, ông ta chậm rãi nói: "Trong phần cuối Phần Hương Ngọc Sách, tổsưcó dạy rằng: Huyền Hỏa Trận dựa vào lệkhí thiên địa mà thành, Xích Diễm Thú hung tàn, bạo lệ, đồhình khắc trong trận chính là Bát Hoang Hung Thần. Tham khảo Nam Cương CổTịch có nói nếu dùng người sống tiến hành huyết tếtất lệkhí sẽmạnh lên khiến cho chưthần quy vị, hung thú xuất hiện tạo thành hỏa trận".
Thượng Quan Sách cùng Lý Tuân sắc mặt đại biến, quay mặt nhìn nhau, nhất thời không biết nói gì.
Một hồi lâu sau, Thượng Quan Sách dường nhưmới miễn cưỡng bình phục sau một hồi kinh nghi, ngập ngừng hỏi: "Đó... đó... phải chăng chính là lời tổsưbổn môn?"
Vân Dịch Lam khẽhừmột tiếng: "Thượng Quan sưđệ, đệhoài nghi bản tọa giảdanh lời tổsưđểhành ác?"
Sắc mặt Thượng Quan Sách biến chuyển, vội vàng phân bua: "Không phải, chỉlà... chỉlà... việc dùng người sống huyết tếtựa nhưma đạo dịthuật. Nhưvậy... nhưvậy, sao có thểxuất hiện trong Ngọc Sách bản phái?".
Vân Dịch Lam thẳng thừng cắt ngang lời Thượng Quan Sách, lạnh nhạt nói: "Đệnói không sai, tổsưđúng là có dạy nhưthếnhưng cho đến nay chưa từng có ai thửqua".
Thượng Quan Sách chạm vào ánh mắt Vân Dịch Lam nhìn mình chợt cảm thấy toàn thân lạnh buốt, bất giác lùi lại một bước. Trong mắt ông ta hiện lên hình ảnh Lý Tuân đứng sau lưng, hốt nhiên phát hiện sắc mặt y xám ngoét, khó coi vô cùng.
"Sưhuynh, huynh định...", Thượng Quan Sách tựa hồnói một câu cũng quá gian nan "... huynh định dùng cách đó thật sao?".
Vân Dịch Lam nhướng mày, không giận mà oai, cười lạnh thốt: "Không dùng cách đó được sao? Những chỗtrọng yếu của pháp trận đã bịhủy, suốt trăm năm qua bản môn phải đổbao nhiêu cay đắng tận khổtrù liệu, mắt thấy đại sựsắp thành lại có nguy cơbịxóa sạch. Đệbảo ta làm sao trơmặt nhìn bao nhiêu tâm huyết bay theo gió đông?".
Thượng Quan Sách tựa hồcó ý do dự, tranh biện yếu ớt: "Sưhuynh, đại sựtựnhiên khẩn yếu nhưng dùng cách đó hơi thái quá!".
Vân Dịch Lam lạnh lùng cắt lời đồng môn: "Thượng Quan sưđệ, chỉcần đệkiên tâm, trong lòng luôn giữý niệm vì chính đạo. Một mai đại nghiệp cáo thành thì ai bảo việc này không phải vì chính đạo?".
Thượng Quan Sách nhất thời nghẹn họng.
Vân Dịch Lam mục quag sắc bén, thấu suốt nhân tâm, nhìn sang Thượng Quan Sách tiếp lời: "Thượng Quan sưđệ, hơn nữa Huyền Hỏa Đàm là trọng địa bản môn, vốn do đệtrông coi. Không ngờchính vào phiên đệtrấn thủđã tạo thành cục diện nhưthếnày, đệnói sao đây?".
Thượng Quan Sách chấn động mãnh liệt, ngước nhìn lên chỉthấy mục quang băng lãnh của Vân Dịch Lam nhưlưỡi dao bén hướng vào ông ta. Thần tình trên mặt Thượng Quan Sách lộvẻkích động, thân mình khe khẽrun lên, dường nhưcó điều muốn nói nhưng không hiểu sao khi gặp ánh mắt của Vân Dịch Lam, ông ta rốt cuộc đành nén lại. Hồi lâu, ông ta sắc mặt thiểu não, chùng giọng thốt: "Đệhiểu rồi".
Vân Dịch Lam gật gật đầu: "Đương nhiên phải thế, việc này giao cho đệchủtrì" đoạn quay ra gọi: "Tuân nhi".
Lúc đó, sắc mặt Lý Tuân có chút dịdạng, đột nhiên nghe sưtôn gọi thân ảnh liền chuyển động, hấp tấp đáp: "Có đệtử".
Vân Dịch Lam liếc mắt nhìn y nói:" Con và Thượng Quan sưthúc cùng xem xét việc này, thuận tiện thì giúp sưthúc một tay".
Sắc mặt Lý Tuân chuyển màu trắng nhợt, không biết vì sao thanh âm trởnên khản đặc, thấp giọng đáp:" Vâng".
Vân Dịch Lam nhìn lại đồtượng vẽtrên mặt đất một lần nữa, mày chau lại rồi không hềngoảnh đầu, chuyển thân đi ra khỏi điện đường. Lát sau ngoài cửa vọng lại âm thanh kèn kẹt, trong điện còn lại Thượng Quan Sách và Lý Tuânđối diện với nhau.
Một lúc lâu, không ai nói với ai câu nào, hai người khoan thai đi khỏi Huyền Hỏa Đàm.
Bên trong Huyền Hỏa Đàm, bầu không khí lại chìm vào tịch mịch
Giữa thinh không, vọng tới âm thanh nhè nhẹ, hai đạo nhân ảnh phiêu phiêu phưởng phưởng hạxuống. Tiểu Hôi kêu hai tiếng :" chi, chi", túm lấy áo chủnhân nhảy xuống đất, chạy quanh nghịch ngợm. Trong mấy ngày đầu ởđây, hầu tửnày đối với những đồhình khắc trên mặt đất tỏra rất hào hứng nhưng sau đó đã cạn mất niềm hứng thú.
QuỷLệvà Kim Bình Nhi trầm ổn hạthân xuống đất, nhất thời cảhai người không nói gì. Không gian ẩn ước khí lạnh lẽo, phảng phất giống nhưlãnh khí xuất phát từthân hình Vân Dịch Lam lúc trước nhưng đã từtừtiêu biến
Chừng nửa ngày sau, Kim Bình Nhi hốt nhiên nói:" Công tửcó biết kẻmà bọn họvừa nói tới là kẻnào không?"
QuỷLệnhìn nàng, không đáp mà hỏi lại:" Cô biết?"
Kim Bình Nhi cười nụ:" Thiếp đã suy xét kĩcàng, kẻđó là Thú Thần. Nhưng chỉnghe lời bọn họnói lúc trước, thiếp không tỏtường nơi Thú Thần hạlạc".
QuỷLệmặc nhiên gật đầu:" Còn một điểm nữa. Bát Hung Huyền Hỏa Trận Pháp lập tại Huyền Hỏa Đàm, ta nghe họnói sẽdùng pháp trận đối phó với Thú Thần, nhưvậy họdựliệu được Thú Thần sẽtới Huyền Hỏa Đàm này hay pháp trận này có thểdi động được?".
Kim Bình Nhi mày ngài cau nhẹ, hiển nhiên đang suy tưnhững điều chưa minh bạch, nhất thời trầm tư.
QuỷLệmục quang từtừchuyển động,nhìn tới những thạch khắc hung thần trên mặt đất, đột nhiên cười lạnh một tiếng:" Cái gọi là chính đạo đây sao? Dùng người sống huyết tếác thần, so với Ma giáo, ta nào có thấy khác gì?"
Hắn cứnói một cau lại tựtrảlời một câu. Chợt thấy tiếng cười trong vắt của Kim Bình Nhi vang lên bên cạnh. Thanh âm phảng phất ý lạlùng, vừa lạnh lẽo vừa nhưtựtrào phúng, mơhồẩn ước cảmột chút úy kị:" Công tử, ngài lẽnào không biết ngay trong Thánh giáo chúng ta việc huyết tếnày cũng đã mai một?"
QuỷLệthân mình chấn động, quay đầu nhìn Kim Bình Nhi , chỉthấy nàng cũng đang đứng nhìn sang hắn với nụcười cốhữu trên môi. QuỷLệcau đôi mày, lạnh lẽo nói:" Lời cô vừa nói có ý gì?"
Âm cuối của từ"ý" chưa thoát ra khỏi miệng, âm thanh QuỷLệđột nhiên ngừng bặt. Chỉtrong khoảng một sát na, không hiểu tại sao hắn lại nhớđến hôm Đại Vu Sưthi triển phép thuật cứu Bích Dao, cũng đòi QuỷVương phải có máu tươi đểvẽtrận đồ
Nhưng QuỷVương chỉtrong chớp mắt đã lấy đủlượng máu tươi theo yêu cầu.
Chậu máu đó chắc chắn là máu tươi, ông ta lấy từđâu?
QuỷLệđúng chết trân tại đó, chỉcảm thấy toàn thân băng lãnh, không tìm được lời nào đểnói.