QuỷLệvà Kim Bình Nhi rời khỏi Phần Hương Cốc, đứng trên bình nguyên hoang vu trước Thập Vạn Đại Sơn, đối mặt với những dãy núi trải dài vô cùng vô tận và mặt đất mênh mông, cảhai phảng phất chỉlà những sinh linh vô cùng nhỏbé, tồn tại giữa thiên địa rộng lớn bao la, vầng tịch dương trên cao dần dần khuất hẳn sau rặng núi, bầu trời cũng dần dần hôn ám.
Vật đổi sao dời, thời gian lưu chuyển, trong cõi thếgian này có ai thắng nổi thời gian?
Rời khỏi Phần Hương Cốc là đềnghịcủa QuỷLệ, chỉlà ngày đó ngẫu nhiên nghe được đối thoại của ba người bọn Vân Dịch Lam trong Phần Hương Cốc , đã biết được Phần Hương Cốc còn có thểcó dịpháp đánh thức Bát Hung Huyền Hỏa Trận Pháp , đây chính là thời cơcực tốt. Với mục đích tới đây của QuỷLệvà Kim Bình Nhi , đáng nhẽphải tiếp tục tiềm phục ởđó mới đúng, thếnhưng không hiểu vì sao, đột nhiên QuỷLệrời khỏi Phần Hương Cốc , mà Kim Bình Nhi vốn xưa nay thông minh mẫn tiệp dường nhưcũng không hềnghĩtới điểm này, sảng khoái đáp ứng đềnghịcủa gã.
Sau khi rời khỏi Phần Hương Cốc, dọc đường QuỷLệvà Kim Bình Nhi rất ít nói chuyện, cũng không hềthảo luận tiếp theo sẽlàm gì, nhưng cảhai dường nhưcó cùng một tâm tưgi đó, không hẹn mà cùng đi vềphía Nam, đến tận hôm nay tới trước vùng đất khủng bốThập Vạn Đại Sơn trong truyền thuyết, cảhai mới dừng lại, đứng trong ánh hoàng hôn, ngẩn người nhìn vềphía dãy núi xa xa.
Một cơn gió thổi tới mang theo không phải là mùi hoa cỏthơm ngát mà là một mùi tanh nồng khó chịu và tiếng gầm gừcủa dã thú. Ởmiền đất hoang dã này, ngay cảgió, phảng phất nhưcũng mang một vẻhung hãn lạthường.
Mái tóc Kim Bình Nhi bay bay trong gió, nàng khẽngẩng đầu đểlộra chiếc cằm thanh tú và chiếc cổtrắng ngần, dõi mắt nhìn vềphía xa xa nơi những rặng núi bịphủmờbởi làn sươngg vụkhông ngừng cuồn cuộn, trong lòng thoáng băn khoăn không biết sau những rặng núi ấy là thếgiới nhưthếnào?
Người khác thì còn có thểtiếp tục đoán mò nhưng trong ánh mắt phức tạp của Kim Bình Nhi thì lại nhưcó thứgì đó đang sáng lấp lánh.
Không giống nhưnữtửyêu mịluôn trầm mặc bên cạnh mình, dù QuỷLệkhông nói gì, nhưng trong lòng gã lúc nào cũng nhưđang nổi cơn ba đào, thấp thỏm không yên.
Đầu tiên là chuyện huyết tế, sựviệc này đã gây xúc động rất lớn trong lòng gã. Mặc dù nhiều năm nay gã cũng đã giết rất nhiều người, thậm chí trong Ma giáo còn được người người xưng tụng là Huyết công tửnhưng khi nghe chuyện này ởPhần Hương Cốc mấy ngày trước, gã đã hạý thức bài xích và chán ghét, dường nhưởtrong thâm tâm gã đã bám rễmột sựcốchấp nào đó từlâu lắm rồi vậy. Sau đó, gã vì một câu nói tưởng nhưrất bình thường của Kim Bình Nhi mà sực tỉnh và nhớra những chuyện trước nay mà mình luôn luôn sơsót: trong Ma giáo, thậm chí cảQuỷVương cũng rất có thểđang làm những chuyện giống nhưlà đám người ởPhần Hương Cốc đang làm.
Dùng máu người còn đang sống đểtếsống thần minh. Thần minh này không cần nói cũng biết là hung thần, ác thần..., mà chuyện thương thiên bại lý này chẳng ngờlại xảy ra ngay trên người gã.
Rốt cuộc đây là thếgiới gì vậy?
Lẽnào tất cảmọi người đều đã phát điên?
Cuối cùng gã cũng nói với thiếu nữkiều diễm mà quái dịđang đồng hành với mình: "Con người, xét cho cùng chỉlà một loại cầm thú mà thôi, đâu có gì phân biệt".
QuỷLệhít sâu một hơi, lặng lẽnhìn vềphía rặng núi xa xa. Sau khi được QuỷTiên Sinh cho biết mệnh lệnh của QuỷVương giao phó cho gã, QuỷLệsớm đã từcon Thao Thiết trong mệnh lệnh nói tới đó mà đoán ra thiếu niên quái dịmà mình từng có duyên gặp mặt tới hai lần chính là kẻđã gây nên kiếp nạn vô tiền hoáng hậu khiến cho thiên hạthương sinh: Thú Thần.
Chỉlà Thú Thần muốn giết hết người trong thiên hạ, tại sao lại mởlưới tha cho gã tới hai lần? Lần nào cũng chỉcười vui vẻrồi chia tay, điều này thì QuỷLệkhông thểnào biết được?
Trước ngực gã ẩn ước cảm thấy ấm áp, đã nhiều năm nay cảm giác ấm áp này đã bầu bạn với gã, cơhồnhưđã trởthành một phần của cơthểgã, thậm chí cảQuỷLệcũng quên di sựtồn tại của nó. Chỉlà, sựviệc mấy ngày trước ởPhần Hương Cốc đã làm kích động dến nơi sâu thẳm trong lòng gã, khiến gã nhớtới miếng ngọc trước giờluôn nằm trước ngực, có lẽliên quan rất mật thiết đến chuyến đi Nam Cương này.
Từtrong cuộc trò chuyện của Vân Dịch Lam và Thượng Quan Sách, gã biết được Phần Hương Cốc chính là vì mất đi miếng ngọc tích tụvạn hỏa chi linh này mà mới làm tiêu thất hết linh khí hỏa sơn tích tụmấy trăm năm nay, không thểnào khởi động Bát Hung Huyền Hỏa Trạn Pháp lần nữa. Còn gã, gã đang sởhữu Huyền Hỏa Giám trong tay, liệu gã có thểtìm được bí mật của pháp trận thần bí này hay không?
QuỷLệtrầm mặc không nói, ngẩng đầu nhìn vầng tà dương đang khuất sau dãy núi, cho đến khi tia sáng cuối cùng cũng biến mất.
Cùng với sựtiêu tán của tia sáng cuối cùng, màn hắc vụdày đặc bao phủngọn núi đen ngòm phía xa xa đột nhiên nhưbịthứgì đó kích thích vậy, bắt đầu tản ra nhanh chóng.
Kim Bình Nhi đứng bên cạnh mỉm cười, quay người lại nói: "Được rồi, chúng ta đi thôi".
QuỷLệliếc mắt nhìn nàng nói: "Biến hóa của độc vụtrong Thập Vạn Đại Sơn này trước nay chưa từng được nói đến trong truyền thuyết, cô nương làm sao mà phát hiện được?".
Kim Bình Nhi nhoẻn mệng cười tươi, ánh mắt lộvẻnũng nịu, vừa đáng yêu vừa lanh lợi: "Chuyện này... ta không nói cho ngươi đấy, làm gì được ta nào?".
QuỷLệngẩn người, chỉthấy trong bóng tối âm u của buổi chiều tà, nữtửtrước mặt mình đột nhiên nhưphát ra một thứánh sáng huy hoàng diễm lệ, rực rỡchói mắt, có nàng ởbên bất chợt khiến gã có một cảm giác ấm áp lạlùng.
Ít nhất , gã cũng không phải một mình đi vào vùng tối tăm phía trước.
Khóe miệng QuỷLệkhẽđộng đậy, cuối cùng cũng không nói gì, chỉquay người đi rồi thốt một câu cụt ngủn: "Đi thôi!".
Nói xong, gã liềbước chân đi trước, Kim Bình Nhi phía sau nhìn theo bóng gã, mỉm cười, hai mắt sáng lên, nhẹnhàng bước theo sau.
Hai bóng hình một trước một sau, còn có cảmột con khỉnhỏđứng trên vai cái bóng thứnhất, không ngừng kêu những tiếng "khẹt , khẹt!" chầm chậm tiến vào rồi chìm trong bóng tối mênh mông.
* * * * * *
Thanh Vân Môn , Thông Thiên Phong, Ngọc Thanh Điện.
Cách Nam Cương ngàn dặm, trên thánh địa tiên gia vừa vãn hồi được trường họa kiếp cứu vớt thiên hạthương sinh, sựhỗn loạn của hạo kiếp yêu thú gây ra đã nhanh chóng được giải quyết ổn thỏa giống nhưtrường chính ma đại chiến mười năm vềtrước. Cảtoà Thông Thiên Phong lại khôi phục lại cảnh sắc yên tĩnh nhưtrước, chỉtrừmột sốkiến trúc lớn bịtổn thất thì phải từtừsửa chữa.
Trong các công trình kiến trúc lớn trên Thông Thiên Phong, quan trọng nhất và cũng to lớn nhất tựnhiên chính là Ngọc Thanh Điện. So với các công trình khác, tổn hại của Ngọc Thanh Điện trong trận chiến vừa rồi cơhồnhưkhông cần phải nhắc đến, xem ra đúng là các vịtổsưcủa Thanh Vân Môn có linh thiêng đã bảo hộnơi này.
Lúc này, khi mà QuỷLệvà Kim Bình Nhi đang tiến vào vùng núi huyền bí Thập Vạn Đại Sơn đểtruy tìm Thú Thần chiến bại đào vong, thì trong Ngọc Thanh Điện thần thánh của Thông Thiên Phong, Thanh Vân Môn lại diễn ra một trận tranh cãi không lớn không nhỏ.
Sáu vịthủtòa của Thanh Vân Môn sau trận chiến với yêu thú rất ít khi tụhọp tại Ngọc Thanh Điện, nhưng quan trọng nhất là lần này họđến đây tập hợp không phải là do chưởng giáo chân nhân triệu gọi, mà là chúng nhân ý màđến. Trên đại điện người tiếp đãi các thủtòa cũng không phải Đạo Huyền Chân Nhân mà là Tiêu Dật Tài. Lúc này thần sắc của y vô cùng ngượng ngùng do dự.
Trong sáu vịthủtòa thì Long ThủPhong TềHạo và Triều Dương Phong SởDựHồng đều là đệtửđời thứhai, cùng bối phận với Tiêu Dật Tài nên tựnhiên cũng không nói chuyện trực tiếp thẳng thắn nhưbốn vịsưthúc kia. Hầu hết thời gian hai người bọn họtrầm mặc không nói gì, nhưng bốn vịthủtòa còn lại: Đại Trúc Phong , Tiểu Trúc Phong , Phong Hồi Phong, Lạc Hà Phong thì chẳng hềkhách khí chút nào.
Đại Trúc Phong thủtòa Điền Bất Dịch là người to tiếng nhất trong bốn vịthủtòa đời thứnhất, chỉthấy lão ngồi ngay ngắn trên chiếc ghếbằng gỗtửđàn, lạnh lùng nhìn Tiêu Dật Tài nói: "Tiêu sưđiệt, hôm nay sáu người chúng ta tới đây đã đợi cảhai canh giờrồi, tại sao chưởng môn sưhuynh chưa chịu tương kiến, lẽnào trong mắt ông ấy, mấy lão già chúng ta chẳng còn chút địa vịgì?".
Tiêu Dật Tài càng thêm lúng túng, cười khổnói: "Sưthúc nói vậy.... Điền sưthúc, người là bạc đức cao vọng trọng trong Thanh Vân Môn, sưtôn trước giờluôn xem trọng, đây là chuyện ai ai cũng biết mà...".
Điền Bất Dịch không đợi y nói hết , hừlạnh một tiếng nói: "Thì ra chưởng môn su huynh xem trọng ta đến vậy, đểta ởđây đợi đến hai canh giờmà không thèm đểmắt".
Tiêu Dật Tài lặng người giây lát rồi gượng cười nói: "Điền sưthúc, đệtửnói rồi, mười ngày trước quảthật sưphụđã vào Ảo Nguyệt Động Phủbếquan, đến giờvẫn còn chưa ra, tạm thời mọi sựvụtrên Thông Thiên Phong đều do đệtửcưởng quản".
Bốn vịthủtọa trưởng lão đều hừlạnh một tiếng, hiển nhiên là không tin lời Tiêu Dật Tài. Chỉnghe Tiểu Trúc Phong thủtọa Thủy Nguyệt đại sưlạnh lùng nói: "Tiêu sưđiệt, trong mười ngày này, tuy ta ởTiểu Trúc Phong, nhưng đã nhiều lần nghe nói chưởng môn sưhuynh có nhiều hành vi kì lạcổquái, thậm chí có người còn nói đã nhìn thấy chưởng môn su huynh đứng trước Ngọc Thanh Điện ngửa mặt hú dài nhưphát cuồng nữa, chuyện này có thật hay không?".
Tiêu Dật Tài lập tức lắc đầu: "Tuyệt đối không có chuyện đó, tuyệt đối không. Thủy Nguyệt sưthúc có lẽđã nghe lầm, sưtôn lão nhân gia là cao nhân đã đắc đạo, là lãnh tụcủa thiên hạchính đạo, tiên phong đạo cốt, làm sao lại làm những chuyện điên cuồng nhưvậy?".
Bốn vịtrưởng lão nhìn nhau đều nhận ra đối phương đang nghi ngờlời nói của Tiêu Dật Tài. Ngồi bên cạnh Phong Hồi Phong thủtọa là Thiên Nhật đạo trưởng mới tiếp nhiệm Thiên Vân đạo trưởng làm thủtọa Lạc Hà Phong, nhíu mày nói: "Tiêu sưđiệt, không phải là mấy kẻlàm sưthúc nhưbọn ta làm khó một sưđiệt nhưngươi, thực sựlà an nguy của chưởng môn sưhuynh hết sức quan trọng với Thanh Vân Môn chúng ta, nếu ông ấy có chuyện, chỉe là sẽlàm lung lay cảgốc rễcủa Thanh Vân Môn mất. Chính vì vậy mà chúng ta mới lên đây hỏi con, có gì ngươi đừng đểtrong lòng".
Lúc này cảsáu vịthủtọa đều đã ngồi xuống, vịtrí thủtọa của Đạo Huyền Chân Nhân đương nhiên là không có ai ngồi. Tiêu Dật Tài thân phận hay bối phận đều thấp hơn mấy vịsưthúc, nên đứng sang một bên. Lúc này y chỉđành cười khỏnói: "Chưvịsưthúc, đệtửnào dám ghi hận trong lòng chứ. Nhưng...nhưng... sưtôn lão nhân gia đích thực đã bếquan rồi, đồng thời còn nghiêm lệnh không được quấy rầy người nữa, chứđệtửnào dám có ý ngăn cản các vịsưthúc đi gặp mặt sưtôn".
Điền Bất Dịch tức giận hừmột tiếng nói: "Ngươi đừng có nói bừa nữa. Những ngày gần đây cảThanh Vân Môn đều đồn đãi chưởng môn sưhuynh hành vi cổquái, lúc thì điên điên khùng khùng, lúc thì mơmơhồhồ, ngây ngây dại dại. Nếu nhưchưởng môn sưhuynh có bệnh, những kẻlàm sưđệnhưchúng ta đây vô luận thếnào cũng phải nghĩcách giúp ông ấy chữa bệnh, ít nhất cũng phải thăm viếng xem sức khỏe ông ấy thếnào. Còn nếu sưhuynh không việc gì, vậy thì tại sao không chịu xuất hiện tương kiến?". Nói đến đây đột nhiên lão cao giọng quát lên: "Tiêu Dật Tài người hãy thực thà một chút đi, chưởng môn sưhuynh rốt cuộc ra sao rồi?".
Tiêu Dật Tài khẽrun lên, cơhồnhưbịĐiền Bất Dịch làm giật thót mình, nhưng vẫn chỉgượng cười, trầm mặc không nói gì.
Long ThủPhong thủtọa Tăng Thúc Thường từđầu vẫn chưa lên tiếng, giờđưa mắt nhì Tiêu Dật Tài nhíu mày trầm ngâm giây lát rồi nói: "Nhưvậy đi, Tiêu sưđiệt, mấy lão đầu chúng ta cũng biết trước nay ngươi luôn kính trọng sưphụ, không dám nghịch ý, chúng ta cũng sẽkhông làm khó ngươi. Bây giờchỉcần ngươi dẫn chúng ta tới nơi chưởng môn sưhuynh bếquan, sau đó chúng ta tựvào thỉnh an, ngươi thấy thếnào?".
Tiêu Dật Tài ngây người, không nói gì dường nhưđang suy nghĩ.
Tăng Thúc Thường quay đầu lại nhìn bọn mấy người Điền Bất Dịch , Thủy Nguyệt đại sư, thấy mọi người đều khe khẽgật đầu, y bèn đằng hắng mọt tiếng, chậm rãi đứng dậy, nhỏnhẹnói: "Tiêu sưdiệt, kì thực chúng ta cũng chỉquan tâm tới chưởng môn sưhuynh mà thôi, đối với lão nhân gia người, chúng ta trước nay đều luôn luôn kính trọng, chuyện này trên dưới Thanh Vân Môn ai ai cũng biết. Chỉcần nhìn thấy chưởng môn sưhuynh, biết được ông ấy không có chuyện gì là chúng ta sẽtựnhiên an tâm trởvề. Đúng rồi, nghe người nói thì chưởng môn sưhuynh mấy ngày gần đây đang bếquan. Theo cựu chếcủa Thanh Vân Môn, chưởng môn bếquan không ngoài ba nơi quan trọng nhất là Ngọc Thanh Điện, TổSưTừĐường và Ảo Nguyệt Động phủ, không biết...".
Tăng Thúc Thường nói tới đây, thì liền chậm lại, ánh mắt nhìn vềphía Tiêu Dật Tài. Sắc mặt Tiêu Dật Tài thay đổi mấy lượt, hồi lâu sau mới nhìn mấy vịtrưởng lão nói: "Mấy năm gần đây sưtôn vì chuyện Thanh Vân Môn xảy ra nhiều biến cốmà thường tựtrách mình nên rất hay vào TổSưTừĐường đểcúng tếcác vịtổsư...".
Thanh Vân Môn hậu sơn, TổSưTừĐường vẫn nằm sau rừng cây u tĩnh, ẩn ẩn hiện hiện sau những tán lá xanh biếc. Có lẽcũng nhờsựphù hộcủa lịch đại tổsưThanh Vân Môn mà hai trận đại chiến kinh thiên động địa trong mười năm nay dường nhưkhông hềcó chút ảnh hưởng gì tới đây.
Cũng giống nhưngày trước, từxa nhìn lại, chỉthấy trong từđường ảm đạm ẩn ẩn hiện hiện lên mấy đốm lửa nhang, đem cho người ta cảm giác mơhồkì ảo.
Chúng nhân nhanh chóng rời khỏi Ngọc Thanh điện đến ngã ba đường dẫn tới TổSưTừĐường ởhậu sơn. Đột nhiên TềHạo ồlên một tiếng vô cùng kinh ngạc, bước nhanh lên mấy bước. Những người còn lại đều dõi mắt nhìn theo, chỉthấy phía trước TổSưTừĐường có một bóng người đang đứng lặng, không hềđộng đậy, nhưng ánh mắt thì đang nhìn vào trong từđường.
TềHạo chau mày, gọi một tiếng:" Lâm sưđệphải không?"
Người kia khẽgiật mình, quay đầu lại, đúng là Lâm Hinh Vũ
Lâm Kinh Vũbước đến trước mặt TềHạo, trên mặt thoáng hiện vẻmừng rỡ, nhưng khi nhìn thấy sau lưng TềHạo còn có rất nhiều người, hơn nữa còn là thủtọa trưởng lão của Thanh Vân Môn thì không khỏi ngây người kinh ngạc.
"Tềsưhuynh, huynh đến đây làm gì... còn các vịsưhuynh sưthúc, sao tất cảlại đến đây?".
TềHạo bước đến bên cạnh Lâm Kinh Vũ, mỉm cười nói: "Trên đường đến đây ta còn đang suy nghĩkhông biết có thểgặp đệởđây nữa hay không. Huynh đệchúng ta đã lâu lắm không gặp nhỉ?".
Lâm Kinh Vũgặp được TềHạo hiển nhiên vô cùng cao hứng, nhoẻn miệng cười nói: "Đúng vậy, đệcũng rất nhớsưhuynh, đúng rồi...". Gã đưa mắt nhìn những người khác, thấp giọng hỏi TềHạo:" sưhuynh, huynh và mấy vịsưthúc sưhuynh đến đây là vì chuyện gì vậy?".
TềHạo liếc mắt nhìn vào TổSưTừĐường sau lưng Lâm Kinh Vũ, chau mày hỏi:" Lâm sưđệ, chưởng môn sưbá có trong TổSưTừĐường không?".
Không hiểu vì sao, lúc TềHạo nói câu này , không hềhạgiọng xuống nhưLâm Kinh Vũmà ngược lại còn nhưcốđểcho những người khác cùng nghe vậy.
Nụcười dần biến mất trên khuôn mặt của Lâm Kinh Vũ, hiển nhiên là gã cũng đã phát hiện sựtình có điều khác lạ, nhưng đối mặt với các vịsưhuynh sưthúc đức cao vọng trọng trong môn phái , gã thật thà đáp:" Chưởng môn sưbá người đúng là ởtrong đó".
Sau lưng TềHạo khẽvang lên tiếng rì rầm, rồi rất nhanh sau đó lại im lặng. Tiếp đó âm thanh già nua của Tang Thúc Thường vang lên: "Chưởng môn sưhuynh ởtrong đó làm gì vậy, bếquan ư?"
Lâm Kinh Vũgiật mình kinh ngạc:" Bếquan, sao lại bếquan?"
TềHạo biến sắc. Điền Bất Dịch thì càng lộvẻhoài nghi, dợm bước lên trước, nhưng Tăng Thúc Thường đã cản lại, đưa mắt nhìn y, khẽlắc đầu ra hiệu, sau đó lại nhìn vềphía TềHạo. TềHạo hiểu ý, chau mày hỏi Lâm Kinh Vũ:"Lâm sưđệ... thếnày, gần đây đệđều ởtrên Thông Thiên Phong này đúng không?"
Lâm Kinh Vũgật đầu nói:" Đúng vậy"
TềHạo trầm ngâm một hồi, cơhồnhưđang cân nhắc ngôn từ, sau đó mới chậm rãi nói:" ĐệởThông Thiên Phong có thấy... hoặc giảcó nghe thấy chuyện gì dịdạng hay không?"
Lâm Kinh Vũvũnghĩngợi giây lát rồi nhìn chúng nhân, ánh mắt từtừsáng lên, nhưng sắc mặt không hềbiến đổi, vẫn thật thà đáp:" Hồi bẩm sưhuynh, tuy đệluôn ởThông Thiên Phong, nhưng những ngày này thì hầu nhưđệchỉởtrong TổSưTừĐường thủlinh cho vịtiền bối kia, vì thếbên ngoài xảy ra chuyện gì đệđều không biết."
Gã ngưng giây lát rồi nhìn TềHạo hỏi:" Sưhuynh bên ngoài lẽnào đã xảy ra chuyện gì rồi à?"
TềHạo cười khổlắc đầu:" Không có, cũng chẳng có chuyện gì. Đúng rồi tại sao đệlại đứng đây, không phải đệnói đệphải thủlinh đó sao?"
Lâm Kinh Vũliếc vào TổSưTừĐường rồi nói:" Là chưởng giáo chân nhân dặn đệđứng ởngoài này, mỗi lần người đến đều bảo đệđứng ngoài, sau đó một mình đi vào trong từđường"
Lời này nói ra, bọn Tăng Thúc Thường đều biến sắc, TềHạo chau mày hỏi:" Chưởng môn sưbá vẫn còn ởtrong đó chứ?"
Lâm Kinh Vũgật đầu:" Vâng, người vẫn còn bên trong TổSưTừĐường "
TềHạo khẽgật đầu, lui lại mấy bước không nói gì.
Tăng Thúc Thường, Điền Bất Dịch đưa mắt nhìn nhau, nhưng không ai có hành động gì. Hồi lâu sau, Điền Bất Dịch mới đàng hắng một tiếng, sải chân bước tới trước cửa từđường, nhưng không bước lên bậc cấp mà cao giọng nói:" Đạo Huyền sưhuynh, đệlà Điền Bất Dịch , còn có Thủy Nguyệt, Thiên Nhật và Tăng Thúc Thường cùng với hai vịthủtòa sưđiệt cùng đến đây thăm huynh. Huynh có trong đó không?"
Thanh âm của lão sang sảng, trung khí đầy đặn, lập tức truyền đi khắp nơi. Xa xa nhìn lại, cơhồnhưtrong từđường tối tăm kia, ánh lửa nhỏtừcây hương đột nhiên bừng lên một cái, sau đó mới trởlại bình thường
Hồi lâu sau, trong bóng tối mới vang lên một âm thanh lành lạnh: "Có chuyện gì?"
Điền Bất Dịch và các thủtòa khác giật mình, thanh âm này lạnh lùng khôn tả, lại mang theo mấy phần lệkhí, chẳng hềcó chút gì giống với giọng nói tràn đầy chính khí, nhân từhòa ái của Đạo Huyền Chân Nhân khi trước. Nhưng mấy người bọn họđều quen biết với Đạo Huyền Chân Nhân mấy trăm năm, nên vừa nghe đã nhận ra ngay, đây chính là thanh âm của Đạo Huyền Chân Nhân.
Vịtiên nhân đạo gia đã từng thống lĩnh thiên hạchính đạo này lẽnào đã có chuyện gì bất trắc?
Vừa nghĩtới đây bọn Điền Bất Dịch đều biến sắc.
Điền Bất Dịch ho khan một tiếng, hít sâu một hơi, lại cao giọng nói: "Sưhuynh, mấy người bọn đệnghe nói gần đây huynh thân thểbất an, vì thếmới đặc biệt đến đây thăm viếng, mong sưhuynh cho bọn đệđược vào bái kiến!"
Đạo Huyền Chân Nhân trầm mặc giây lát, sau đó lại vang lên cùng với một tiếng cười lạnh sắc bén, hàn ý thấu xương:" Thăm ta? Thăm ta mà cần phải cảsáu vịthủtòa cùng đến một lượt sao? Ta thấy các người có ý bức ta thoái vị, dòm ngó địa vịchưởng giáo chân nhân này thì có?"
Lời này nhưsấm động giữa trời quang, khiến cho hết thảy chúng nhân đều biến sắc, cảĐiền Bất Dịch cũng không tựchủđược thoái lui mấy bước, kinh ngạc quay đầu nhìn vềphía sau, thấy ai ai cũng biến sắc, ngay cảThủy Nguyệt bình thường lạnh lùng nhưtuyết giờcũng lộvẻkhông dám tin vào những gì mình vừa nghe .
Tăng Thúc Thường lộvẻâu lo, bước lên một bước cao giọng nói: "Chưởng môn sưhuynh, lời này sao huynh có thểnói ra được chứ? Mấy người bọn đệmấy trăm năm nay chưa từng có qua ý nghĩnày, trước đây không có, hiện nay không có, và tương lai lại càng không có. Hôm nay bọn đệđến đây chỉvì quan tâm tới sựan nguy của sưhuynh, quyết không có lòng dạkhác, sưhuynh ngàn vạn lần không nên nghĩsai nhưvậy!"
Đạo Huyền Chân Nhân đột nhiên cao giọng cười lạnh thốt lên:" Tăng Túc Thường, trong sáu vịthủtòa, ngươi là kẻtâm cơthâm trầm nhất, ngày đó ngươi đã nhận ra âm mưu của Thương Tùng rồi, nhưng ngươi cứgiữkín không nói ra, chẳng lẽngươi tưởng ta không biết hay sao?"
Tăng Thúc Thường sắc mặt đại biến. Điền Bất Dịch, Thiên Nhật, Thủy Nguyệt đều quay lại nhìn y với ánh mắt ngạc nhiên.
Thủy Nguyệt đại sưnhìn chằm chằm vào mặt Tăng Thúc Thường hỏi:" Chuyện này có thật không?"
Tăng Thúc Thường cười khổnói:" Chuyện này ởđâu ra vậy?"
Thủy Nguyệt còn định truy vấn tiếp thì đột nhiên mấy điểm hương hỏa trong từđường đột nhiên sáng rực lên, trong bóng tối không thểnhìn rõ, nhưng không hiểu vì sao lại khiến cho người ta có một cảm giác ởtrong đó đang có một sựvật dịdạng gì đó đang gầm gừmột tiếng vậy.
Cùng lúc đó, thanh âm của Đạo Huyền Chân Nhân lại vang lên, nhưng đối tượng lần này chuyển sang Thủy Nguyệt Đại Sư:" Thủy Nguyệt, ngươi còn giảbộgì nữa? Ngươi tưởng lúc nào cũng ra vẻcao cao tại thượng là chính khí lẫm liệt lắm hay sao?". Thanh âm của lão càng lúc càng quái dị, mang theo mấy phần châm biếm, đảkích, khàn khàn vang lên lần nữa:" Năm xưa Vạn Kiếm Nhất phải đến quét dọn TổSưTừĐường đến già cuối cùng bịchết trong tay tà ma ngoại đạo, tất cảđều do ngươi mà ra, đều do ngươi ban cho cảđó ... ha ha ha...".
Nói tới đây, Đạo Huyền Chân Nhân dường nhưkhông thểtựkhống chếđược bản thân mà cất tiếng cười cuồng dại, không còn một chút tiên phong đạo cốt, vậy mà lúc này không một ai đểý đến lão, Điền Bất Dịch , Tăng Thúc thường đều biến sắc ngạc nhiên nhìn vềphía Thủy Nguyệt, lúc này gương mặt bà ta đã trắng bệch nhưtờgiấy, hồi lâu cũng không nói được tiếng nào.
Chỉcó mấy câu ngắn ngủi, không ngờđã khiến nhiều người kinh tâm động phách. Bọn dệtửđời thứhai nhưTềHạo đều nghe mà tròn mắt ngạc nhiên, không hiểu chuyện gì. Còn Thủy Nguyệt thì toàn thân run lên bần bật, hai hàng lệnóng trào dâng trong mắt, bước lên mấy bước, phảng phất nhưkhông còn đểý gì đến tôn nghiêm của mình nữa, cao giọng gào thét với Đạo Huyền Chân Nhân bên trong từđường:" Huynh, huynh nói gì? Lẽnào, lẽnào Vạn sưhuynh ... huynh ấy vẫn còn sống ah ...?"
Một lời này đã làm chúng nhân sực tỉnh, bọn Điền Bất Dịch cơhồnhưcùng lúc bước tới, người nào người nấy thần sắc kích động, cơhồnhưmuốn bước vào trong truy vấn tới nơi tới chốn.
Đạo Huyền Chân Nhân lại tiếp tục cười lên điên loạn.