Vượt qua rặng núi đen, tiến vào bên trong Thập Đại Vạn Sơn, QuỷLệliền cảm thấy mình đang bước vào một thếgiới man hoang nguyên thủy, hoàn toàn tách biệt với bên ngoài.
Kỳ thực trong Ma Giáo, Man Hoang vốn dùng đểchỉvùng đất hoang lương nằm ởTây Bắc Thần Châu, nơi đây không một bóng người, tuyệt đại bộphận đều là sa mạc mênh mông, cỏcây không mọc nổi. Thánh điện Ma Giáo trong truyền thuyết cũng ởnơi đây, chỉlà QuỷLệchưa từng tới đó mà thôi.
Nhưng thếgiới trước mắt này hiển nhiên là hoàn toàn khác hẳn với Man Hoang trong truyền thuyết kia. Trong Thập Vạn Đại Sơn, chẳng những không phải cỏcây không mọc mà phải nói là cỏbụi mọc dầy mới đúng. Dọc đường đi, hai bên cây cỏmọc đến nỗi không còn chỗđặt chân, mỗi một phân một tấc đất dường nhưđều chen kín những loài thực vật đang tranh đoạt không gian sinh tồn. Sau những bụi rậm tưởng chừng nhưkéo dài đến vô tận kia, cơhồnhưcó vô sốloài độc trùng ác thú ẩn nấp trong bóng tối, đang dòm ngó, bất cứlúc nào cũng có thểnhảy xổra cắn trộm biến người ta thành một bữa ăn ngon.
Đối với những nhân vật nhưQuỷLệhay Kim Bình Nhi, đám độc trùng ác thú phổthông này tựnhiên không thểcoi là uy hiếp gì lớn lắm, nhưng cứđi mãi thếnày cũng thật khiến hai người phải đau đầu.
Tuy bọn họcó thểngựkhông phi hành, nhưng một là vì không biết lúc nào bên trên khu rừng này lại bốc lên độc vụchướng khí, hai là vì tuy hai người đều đạo hành cao thâm, song dù sao thì cũng cần phải nghỉngơi, nhưng từlúc vào rừng tới giờluôn bịquấy nhiễu, cơhồnhưchưa từng có một phút dừng lại ngơi nghỉ.
Mấy ngày sau, ngay cảcon khỉTiểu Hôi cũng bắt đầu cảm thấy bực bội bất an.
Ngoài chuyện này ra, thời tiết quái dịởThập Đại Vạn Sơn này cũng là một chuyện làm người ta phải phiền não. Không giống nhưởTrung Thổ, mưa ởđây không cần tụmây, trời cũng không cần đổi sắc, cơhồnhưnói mưa là mưa. Trời vừa mới quang đãng sáng sủa, đột nhiên mưa đổxuống nhưtrút nước, nhưng khi tạnh cũng hết sức đột ngột, vừa mới sấm sét đùng đùng, đột nhiên trời lại quang đãng không một gợn mây. Thời tiết biến đổi vô thường quảthật khiến người ta phải kinh ngạc hết sức.
Mà thời gian đổmưa cũng không thểlường trước, ngắn thì nửa canh giờ, dài thì cảmấy ngày trời, QuỷLệvà Kim Bình Nhi căn bản không thểnào đoán biết xem lúc nào trời sẽtạnh.
Lúc này, hai người đang đi trong một khu rừng tối, mưa gió tiêu điều.
Kim Bình Nhi và QuỷLệkhông thi triển pháp thuật ngựkhông là vì chính vào lúc họđịnh làm vậy thì đột nhiên phát hiện phía trên khu rừng đen kỳ lạnày, dù là lúc trời mưa cũng không ngừng bốc lên một luồng hắc khí quái dị, ngược lại, bên dưới thì không khí lại tương đối bình thường.
Hai người bọn họđều là nhân vật có cỡtrong Ma Giáo, nhãn lực không phải tầm thường, tựnhiên cũng biết né nặng tìm nhẹ, sau khi thương thảo liền quyết định tình nguyện chậm một chút, đi bộbên dưới khu rừng bí ẩn này.
Cánh rừng này cũng giống nhưrất nhiều cánh rừng khác ởvùng Thập Vạn Đại Sơn này, cây lá chằng chịt, mưa có to mấy cũng không thểrơi thẳng xuống đất mà phải chảy theo những chiếc lá qua cành cây thành từng dòng nước nhỏxuống dưới mặt đất. Một không khí lạnh lẽo bao trùm cảkhông gian, ngoại trừtiếng bước chân sũng nước của họthì cảkhu rừng này dường nhưđã chìm vào một giấc ngủ.
QuỷLệvà Kim Bình Nhiđều không có ô, có lẽcảhai đều không ai mang theo. Nhưng ởtrong khu rừng rậm rạp thếnày, cho dù là có ô chỉsợlại càng thêm vướng víu, khó đi hơn mà thôi.
Tiểu Hôi không kêu chí chách nữa mà rúc người lại trên vai QuỷLệ, những hạt nước chảy trên lá cây xuống làm bộlông của nó ướt sạch, dính bết vào người.
Trên mặt QuỷLệcũng có mấy hạt nước, nhưng sắc mặt gã vẫn thản nhiên không đểý, tiến vềphía trước cơhồnhưkhông hềcảm nhận được không khí kỳ lạxung quanh.
Kim Bình Nhi đi sau lưng gã, dáng vẻchẳng chút mệt mỏi, mái tóc đã hơi rối loạn, thần tình thì có vẻthờơlạnh lùng, phảng phất nhưnàng ta đang có điều gì không vui vậy.
Kỳ thực lần trước nàng đã đi qua khu rừng này rồi. Kim Bình Nhi biết chắc chỉcần đi qua khu rừng này, vượt thêm mấy rặng núi là có thểđến nơi mà họcần đến. Trên thực tế, nàng cũng đã nói điều này với QuỷLệrồi.
"Sạt!"
QuỷLệđưa tay chặt đứt một cành cây thòng xuống trước mặt. Cành cây già xem ra có vẻvô cùng cứng cáp, vậy mà vào tay gã chẳng khác gì một miếng đậu phụ.
Kim Bình Nhi lặng lẽnhìn cánh tay gã, trong mắt lộvẻsuy tư, hai hàng lông mày khẽnhíu lại.
Đột nhiên QuỷLệ"ồ" lên một tiếng, đột nhiên dừng lại, sau đó chuyển hướng đi vềphía trái mấy bước.
Không gian phía trước lập tức bừng sáng, thì ra đã đến một bờvực. Trên thạch nham rộng chừng mấy thước vuông cỏcây không mọc, bên dưới là một vùng mây đang cuồn cuộn bốc lên, vân khí dạt dào với đủmàu sắc, đẹp mắt vô cùng.
Tiếng bước chân vang lên sau lưng, Kim Bình Nhi bước đến bên cạnh QuỷLệ, sắc mặt hơi biến đổi. Nơi này chính là nơi mà nàng bịhắc y nhân thần bí ám toán lần trước, may mắn là sau khi thoát chết, nàng còn phát hiện được thanh Sát Sinh Đao của Sát Sinh Hoà Thượng năm xưa. Lúc này, nàng chỉnhìn QuỷLệ, không nói một lời, hiển nhiên là không hềcó ý định nói ra chuyện lần trước cho gã nam tửnày.
QuỷLệcúi đầu nhìn xuống biển mây phía dưới, hồi lâu sau mới khẽlắc đầu nói: "Bên dưới vân vụđủmàu rực rỡ, chỉsợlà chướng khí độc hại."
Kim Bình Nhi khẽgật đầu nói: "Ta cũng nghĩvậy."
QuỷLệđưa mắt nhìn nàng hỏi: "Còn bao xa nữa?"
Kim Bình Nhi đưa tay gạt mấy hạt nước trên trán, trầm ngâm một chút rồi nói: " Có lẽkhông còn xa nữa, ta nhớlần trước khi ta tới đây thì chỉcần đi thêm chừng một canh giờnữa là ra khỏi khu rừng này. Sau đó chỉcần vượt qua hai rặng núi nữa là đến được Sân Ma CổĐộng rồi."
Nói tới đây, nàng ngưng lại một chút rồi nói tiếp: " Kỳ lạ, lần trước ta tới đây, trong Hắc Sâm Lâm này có rất nhiều ác thú, tại sao trên đường ngoại trừmấy con độc trùng ra, không thấy một con ác thú nào hung mãnh một chút vậy nhỉ?"
QuỷLệnhạt giọng nói: "Chỉe đám quái thú mà cô nương nhìn thấy đó đều đã cùng với Thú Thần ra bên ngoài Thập Vạn Đại Sơn bắt người ăn rồi."
Kim Bình Nhi ngẩn người, thấy rằng khảnăng mà QuỷLệvừa nói rất lớn, trên mặt lập tức lộvẻchán ghét. Bất luận thếnào, dù nàng xuất thân trong Ma Giáo, nhưng đối với loại nghiệt súc căn bản không có tính người nhưlũyêu thú này, nàng vẫn vô cùng căm ghét.
Nghĩlại ngày trước trong trận chiến Độc Xà Cốc, toàn bộHợp Hoan Phái bịdiệt vong, tuy đến giờQuỷLệvẫn không biết tại sao một mình Kim Bình Nhi có thểchạy thoát, hơn nữa còn đầu nhập vào dưới trướng QuỷVương, nhưng xem ra Kim Bình Nhi chẳng hềcó chút hảo cảm với đám yêu thú này.
QuỷLệhít sâu vào một hơi thanh khí, phấn chấn tinh thần nói: "chúng ta đi thôi!".
Nói đoạn quay người đi vào trong rừng, Kim Bình Nhi đang định đi theo gã, đột nhiên không hiểu vì sao lại bước tới bờvực, nhìn xuống dưới, mày liễu khẽchau lại, giống nhưđang suy nghĩđiều gì đó vậy. QuỷLệđi được một đoạn, không thấy Kim Bình Nhi đi theo liền quay lại gọi một tiếng.
Kim Bình Nhi sực tỉnh, nởmột nụcười tươi nhưhoa, nhìn gã nói: "Sao vậy, chưa gì đã nhớta rồi sao?".
QuỷLệlừmắt nhìn nàng một cái, lạnh lùng quay người bước đi, không thèm đểý đến nữa. Kim Bình Nhi thấy vậy thì cũng mỉm cười bước theo sau.
Trước khi nàng bước vào trong rừng, đột nhiên vung tay lên, một đạo bạch quang thoát thủlướt đi nhưđiện. "Phập!" cắm thẳng vào một khe hởtrên vách đá cao.
Ánh sáng lấp lánh phát ra từchỗấy, thì ra chính là Sát Sinh Đao lừng danh của Sát Sinh Hòa Thượng.
Trong nháy mắt, thân ảnh Kim Bình Nhi đã biến mất trong rừng.
Mưa gió lại đổvềnhưmuốn nhấn chìm cảkhu rừng kỳ dịnày, trên bầu trời nơi xa xa, phảng phất nhưcó sắc xám, không biết có phải là có thần minh hay ác ma gì đó đang ởtrong cõi u minh gầm gừgào thét, chú thịquan sát những sinh mệnh nhỏbé tồn tại giữa chốn nhân gian này hay không...
Mưa gió càng lúc càng lớn.
* * * * * *
Trong lúc QuỷLệvà Kim Bình Nhi vượt mưa gió gian nan trong Thập Vạn Đại Sơn đểtìm kiếm tông tích Thú Thần thì ởNam Cương, bên ngoài Thập Vạn Đại Sơn, không khí vô cùng nóng bỏng nhiệt náo.
Càng lúc càng có nhiều đệtửchính phái đến Nam Cương, cùng với sựnáo nhiệt mà họđem đến, sốlượng yêu thú còn tàn dưlại ởNam Cương cũng nhanh chóng ít đi. Dải đất Nam Cương hoang dã này trước giờchưa từng có nhiều người trung thổđến vậy, hơn nữa đại đa sốcòn đều là người tu đạo nữa.
Những cưdân Nam Cương NgũTộc bản địa đối với những người đến từtrung thổnày luôn giữmột thái độkính nhi viễn chi. Còn giữa những đệtửchính đạo này thì dường nhưđang có một bầu khong khí hết sức kỳ lạ, chỉcần không phải là người cùng một môn phái, khi gặp nhau ai nấy đều giữkhoảng cách nhất định, thậm chí thi thoảng còn nghe được giữa những đệtửcủa các môn phái khác nhauđã xảy ra xung đột.
Chỉlà dường nhưchưa có người nào lớn tiếng tuyên bốnhững chuyện này ra mà thôi.
Xét trên một ý nghĩa nào đó thì môn phái chính đạo lâu đời nhất ởNam Cương Phần Hương Cốc tựnhiên trởthành điểm đến lý tưởng cho các đệtửchính đạo không thông thuộc địa hình nơi đây đến đăng sơn bái phỏng, vì thếthời gian gần đây Phần Hương Cốc không còn yên tĩnh nhưngày trước nữa, người ra kẻvào liên miên bất tuyệt.
Ngày hôm nay, trước cửa Phần Hương Cốc xuất hiện ba người, một nam hai nữ, chính là môn hạcủa Thanh Vân Môn, Tăng ThưThưcủa Phong Hồi Phong và Văn Mẫn, Lục Tuyết Kỳ của Tiểu Trúc Phong.
Thanh Vân Môn đệtửđến Nam Cương này tựnhiên không chỉcó ba người. Trên thực tế, Thanh Vân Môn lúc này đang là đệnhất chính đạo đại phái, nên sốđệtửtrẻtuổi được phái đến đây cũng nhiều vô số, nhưng trong đó những nhân vật xuất sắc thì lại không có nhiều. Ngoại trừmấy người đang phải mang trọng nhiệm nhưTềHạo, Tiêu Dật Tài cũng vì gần đây Đạo Huyền Chân Nhân không đểý đến sựvụ, nên toàn bộcông việc liệu lý trên Thông Thiên Phong đều vềcảtay y, không thểnào rời khỏi Thanh Vân Sơn mà đến đây được, còn Lâm Kinh Vũthì kiên quyết ởlại TổSưTừĐường, nghe nói là vì gã muốn thủlinh cho vịtiền bối quét dọn có ân tình sâu nặng với gã trước đây, thếnên cũng không thểđến được.
Những đệtửcòn lại thì do Tăng ThưThưvà Lục Tuyết Kỳ dẫn đầu. Tăng ThưThưthì không có vấn đềgì, chỉcần nói vài câu với Tăng Thúc Thường là đi luôn Nam Cương, còn Lục Tuyết Kỳ thì lần này tương đối khúc chiết. Nghe nói lúc đầu Thủy Nguyệt đại sưkhông muốn cho nàng đi, nhưng vềsau không hiểu vì sao lại đổi ý, chỉlà vẫn chưa yên tâm nên đã sai sưtỷVăn Mẫn đi cùng với Lục Tuyết Kỳ chuyến này.
Có điều Văn Mẫn đi cũng có chỗtốt, ít ra thì trên đường đi Tăng ThưThưcũng có người nói chuyện, bằng không nếu đểmột người hoạt bát hiếu động nhưgã đi cùng với Lục Tuyết Kỳ băng lạnh nhưsương, chỉe mười câu thì đã có tới chín câu Tăng ThưThưtựnói một mình, một câu còn lại quá nửa cũng là do Lục Tuyết Kỳ không chịu nổi, phát bực, quát gã tránh ra xa mà thôi.
Trên đường tới Nam Cương, ba người đã cùng nhau thương nghị. Tăng ThưThưđềnghịdù sao cũng nên đến Phần Hương Cốc bái phỏng một phen, nhưng Lục Tuyết Kỳ dường nhưkhông nguyện ý lắm, nói là không phải chưa từng đến Nam Cương bao giờ, đại khái ai nấy cũng biết phải đi thếnào rồi, hà tất phải làm phiền người khác...
Tăng ThưThưvà Văn Mẫn trong lòng đều hiểu trong lòng Lục Tuyết Kỳ vẫn còn vướng mắc. Ngày đó trên Ngọc Thanh Điện nàng đã cựtuyệt lời cầu hôn của đệtửcủa Phần Hương Cốc ChủVân Dịch Lam là Lý Tuân, làm mất thểdiện của Vân Dịch Lam và cảĐạo Huyền Chân Nhân, nên giờkhông muốn lai vãng với người của Phần Hương Cốc nữa cũng là chuyện hết sức tựnhiên.
Có điều sau khi Tăng ThưThưvà Văn Mẫn thương lượng mấy lượt, cuối cùng đểVăn Mẫn tới khuyên giải Lục Tuyết Kỳ, nói là chung quy cũng nên đến bái phỏng một phen, bằng không sau này e rằng khó ăn khó nói trước mặt các vịsưtrưởng, Lục Tuyết Kỳ do dựmột hồi, cuối cùng cũng đành đáp ứng với hai người Tăng, Vân.
Ba người bọn họvốn đã có chút danh khí, đặc biệt là Lục Tuyết Kỳ, bản thân đã là quốc sắc thiên hương khuynh thành khuynh quốc, kểtừkhi quật khởi ởThanh Vân Môn, danh khí của nàng càng thêm danh chấn thiên hạ, đặc biệt là đối với Phần Hương Cốc, ba chữLục Tuyết Kỳ này chỉe còn có thêm một tầng ý nghĩa khác, vì thếkhi ba người vừa mới xuất hiện ởcửa cốc, đệtửPhần Hương Cốc đã lập tức nhận ra.
Sau cơn bỡngỡban đầu, đám đệtửPhần Hương Cốc dường nhưcó chút xao động, nhưng ngay sau đó đã có người chạy vào trong hồi báo, đồng thời mấy người khác cũng lập tức bước lên nghênh tiếp.
Người đi đầu cung tay mỉm cười nói: "A! Lục sưtỷgiá lâm Phần Hương Cốc! Thật là chuyện hiếm có! Hiếm có! Hai vịnày cũng là sưhuynh sưtỷThanh Vân Môn phải không? Mời vào, mời vào!".
Tăng ThưThưđưa mắt nhìn Văn Mẫn, le le lưỡi làm mặt xấu trong lòng nghĩLục Tuyết Kỳ này quảnhiên danh lớn át người, ngay cảnhững đệtửbình thường của Phần Hương Cốc cũng thoạt nhìn là đã nhận ra, còn mình và Văn Mẫn thì hiển nhiên đã trởthành tùy tùng của mỹnhân rồi.
Nhưng hai người bọn họđều không hềlấy đó làm giận. Tăng ThưThưcòn cười nói huyên thuyên, trên đường không ngừng đùa cợt với mấy đệtửPhần Hương Cốc, thỉnh thoảng lại cười phá lên.
Văn Mẫn đi bên cạnh Lục Tuyết Kỳ ởphía sau thấy thếthì mỉm cười nói: "Sưmuội, muội xem vịTăng sưđệnày, vừa mới gặp nhau mà đã vui đùa với người ta nhưlà người quen lâu lắm rồi vậy, đúng là lợi hại!".
Lục Tuyết Kỳ liếc mắt nhìn Tăng ThưThư, thấy gã đang khoác vai một đệtửPhần Hương Cốc, cười cười nói nói nhưthân quen lắm, chỉcười nhạt, không nói gì.
Chẳng mấy chốc bọn họđã vào đến Sơn Hà Điện, trên điện Vân Dịch Lam đang ngồi mỉm cười chờđợi, hiển nhiên là trong mắt vịPhần Hương Cốc Chủnày, phân lượng ba vịcao đồThanh Vân Môn khác hẳn so với đệtửcác môn phái khác.
Tuy rằng nhưvậy, ba người bọn Tăng ThưThưdù sao cũng không phải là nhân vật đức cao vọng trọng gì. Vân Dịch Lam đích thân nghênh tiếp nhưvậy quảthật cũng không khỏi có chút hạmình.
Ba người vội vàng bước lên trước thi lễvới lão. Tăng ThưThưcúi mình nói: "Vân lão tiền bối đích thân đón tiếp thếnày làm bọn vãn bối thật vô cùng hổthẹn...".
Vân Dịch Lam khẽcười, nét mặt hết sức từhòa: "Hiền điệt nói gì vậy, ta và sưbá Đạo Huyền và phụthân Tăng Thúc Thường của ngươi đã có mấy chục năm giao tình, đâu cần phải khách khí nhưvậy. Hai vịđó vẫn khỏe chứ?"
Tăng ThưThưcung kính nói: "Chưởng môn sưbá và gia phụđều rất khỏe, hai vịtrưởng bối có dặn dò vãn bối đến Nam Cương rồi thì nhất định phải đến bái kiến Vân sưbá trước."
Vân Dịch Lam cười lên ha hả, gật đầu nói: "Thấm thoát không biết đã bao ngày sau lần giã biệt ởThanh Vân Sơn rồi, lão phu cũng rất nhớmấy vịlão hữu đó!".
Nói đoạn, lão mỉm cười nhìn phía sau Tăng ThưThư, ánh mắt chuyển từVăn Mẫn sang gương mặt lạnh tựa một tảng băng của Lục Tuyết Kỳ.
Dường nhưcảm nhận được tia nhìn của Vân Dịch Lam, Lục Tuyết Kỳ ngẩng mặt lên, chỉthấy Vân Dịch Lam đang mỉm cười hòa ái nhìn mình. Còn bên cạnh lão, một người khác cũng đang nhìn nàng cười khổ, biểu tình trên mặt vô cùng phức tạp, chính là Lý Tuân.
Lục Tuyết Kỳ im lặng không nói, chậm rãi cúi đầu.
Vân Dịch Lam mỉm cười, chuyển dịch mục quang nhìn Tăng ThưThưnói: "Mấy đứa còn đứng đó làm gì, mau ngồi xuống đi! Quan hệhai phái chúng ta đâu phải mật thiết vô cùng, đều là người nhà cảmà! Mau ngồi xuống đi!".
Tăng ThưThưliền y lời ngồi xuống trước,
Vân Dịch Lam lại tiếp tục hỏi chuyện ba người, sau khi biết được Văn Mẫn cũng giống nhưLục Tuyết Kỳ, là đệtửcủa Tiểu Trúc Phong Thủy Nguyệt đại sưthì liền hỏi nàng vềtình hình của Thủy Nguyệt. Văn Mẫn đều nhất nhất trảlời, sau đó Vân Dịch Lam lại quay sang nói chuyện với Tăng ThưThư.
Từđầu đến cuối, dường nhưlão cũng biết Lục Tuyết Kỳ không muốn nói chuyện, nên cũng không hỏi nàng câu nào. Lục Tuyết Kỳ cũng lặng lẽngồi bên, không nói tiếng nào.
Có điều ánh mắt của những đểtửkhác của Phần Hương Cốc, bao gồm cảLý Tuân đang đứng bên cạnh Vân Dịch Lam, đều tập trung cảlên gương mặt lãnh ngạo của nàng. Nữtửáo trắng ấy có một khí chất đặc biệt, phảng phất nhưcó một ma lực gì đó, khiến cho toàn bộánh sáng trong tòa đại điện này dường nhưđều tập trung cảlên người nàng vậy.
Bên này, Vân Dịch Lam mỉm cười nói với Tăng ThưThư: "Trong trận đại chiến vừa rồi, Đạo Huyền sưhuynh vì thiên hạthương sinh mà đánh bại thần thú, cữu vãn đại cục, quảlà công đức vô lượng! Có điều khi lão phu rời khỏi Thanh Vân Sơn, thương thếcủa Đạo Huyền sưhuynh dường nhưvẫn còn chưa khỏe hẳn, không biết gần đây sức khỏe của người thếnào? Đạo Huyền sưhuynh hiện là lãnh tụcủa chính đạo, chuyện này hết sức quan trọng!"
Tăng ThưThưmỉm cười đáp: "Đa tạVân sưbá quan tâm, chưởng môn sưbá đã khỏe hẳn, chỉcần có thểgiúp thiên hạthương sinh thoát khỏi đại nạn, Thanh Vân Môn chịu một chút khổải nào có đáng gì."
Vân Dịch Lam mỉm cười hiền hòa, nhấc tay cầm một chén trà đưa lên miệng, sau đó ánh mắt đột nhiên sáng bừng lên nhưvừa nghĩra chuyện gì đó: "Đúng rồi, gần đây lão phu nghe được truyền ngôn, vừa hay có hiền điệt ởđây, lão phu cũng muốn hỏi rõ một chuyện."
Tăng ThưThưcười cười nói: "Vân sưbá xin cứnói, nếu đệtửbiết tất sẽnói hết."
Vân Dịch Lam gật đầu, ánh mắt lại thoáng sáng rực lên, chậm rãi nói: "Lão phu gần đây nghe được sau khi Đạo Huyền sưhuynh đánh bại Thần Thú, trên Thanh Vân Sơn vẫn còn tranh đấu khác, mà kết quảcuối cùng là trấn sơn chi bảo Thanh Vân Môn là Tru Tiên CổKiếm đã bịhủy, không biết chuyện này có thật hay không?"
Lời này vừa thốt lên, trong sát na cảtòa đại điện đều tĩnh lặng nhưtờ. Tăng ThưThư, Văn Mẫn, Lục Tuyết Kỳ ba người cùng lúc đứng dậy, tái mặt nhìn Vân Dịch Lam, còn các đệtửcủa Phần Hương Cốc bao gồm cảLý Tuân cũng ngạc nhiên nhìn họVân chằm chằm.
Chỉcó Vân Dịch Lam vẫn thản nhiên nhưkhông, cơhồvừa rồi lão không phải nói ra một chuyện kinh thiên động địa mà chỉlà một chuyện hết sức nhỏnhặt vậy. Lão chỉmỉm cười không nói, rồi lại đưa chén trà lên uống một hớp.
Sau đó, lão đưa mắt nhìn ba đệtửThanh Vân Môn, ôn hòa nói: "Chuyện đó, có thật hay không?"
Sơn Hà Điện, tịch mịch nhưcõi u minh.