英语英语 日语日语 韩语韩语 法语法语 德语德语 西班牙语西班牙语 意大利语意大利语 阿拉伯语阿拉伯语 葡萄牙语葡萄牙语 俄语俄语 芬兰语芬兰语 泰语泰语 丹麦语丹麦语 对外汉语对外汉语

越南语学习网

  • 高级搜索
  • 收藏本站
  • 网站地图
  • RSS订阅
  • 设为首页
  • TAG标签
  • TAG列表
  • 关键字列表
当前位置: 首页 » 越南语阅读 » 名著越语阅读 » 正文

《午后熏衣茶》第四章4(越语版)

时间:2012-04-23来源:互联网 进入越南语论坛
核心提示:Chương 4 4 Bi viết của Tiểu Tuyền như một mũi thuốc tăng lực, thần thoại Hạ Dạ Hun xưa nay khng tiếp nhận phỏng vấn ring tư nay đ bị ph vỡ. Cnh phng vin bắt đầu nhen nhm lại ngọn lửa đấ
(单词翻译:双击或拖选)

 

Chương 4 – 4

Bài viết của Tiểu Tuyền như một mũi thuốc tăng lực, thần thoại Hạ Dạ Huân xưa nay không tiếp nhận phỏng vấn riêng tư nay đã bị phá vỡ. Cánh phóng viên bắt đầu nhen nhóm lại ngọn lửa đấu tranh, phái càng nhiều phóng viên hơn đến để bao vây đổ “tường bê tông” anh, khí thế hừng hực hòng moi được càng nhiều tin tức càng tốt!
Thế nhưng, hành tung của Hạ Dạ Huân bỗng trở nên kỳ dị bất thường, hình như anh học được thuật độn thổ vậy, đến bất ngờ và đi lặng lẽ.
Đã năm ngày trôi qua.
Mỗi một lần mai phục của cánh nhà báo đều là con số 0 tròn trĩnh.
Tất nhiên, Tiểu Tuyền cũng chẳng được nhìn thấy bóng dáng của Huân đâu cả, gọi điện thoại thì luôn ngoài vùng phủ sóng, lời giải thích càng khó nói ra hơn. Cô chỉ có thể nhìn thấy Hạ Dạ Huân như vừa từ tủ lạnh chui ra trên ti vi, không khí lạnh lẽo âm u từ người anh toát ra khiến cô không lạnh mà run.
Cô có thể chắc chắn được một việc…
Anh thật sự tức giận rồi.
Không được!
Không thể cứ thế mãi.
Ngồi chờ chết không phải là nguyên tắc làm người của Tiểu Tuyền!
Đêm nay nhất định phải tóm cho được Hạ Dạ Huân!

***

Chín giờ tối, Hạ Dạ Huân đã kết thúc buổi ghi hình tại đài truyền hình, xét tính cách của anh thì không thể nào ở lại rề rà nên chắc chắn sẽ về thẳng nhà. Căn cứ vào định luật bất diệt của vật chất, cái gì mà thăng thiên độn thổ đều chỉ là những lời nói nhảm vô căn cứ, nhất định là anh rời khỏi đó thông qua đường hầm bí mật rồi.
Thế là cô nghiên cứu kết cấu kiến trúc, đường nội bộ trong đài truyền hình đến mấy lần, lại tìm ra một vài nhân viên đài truyền hình trước kia đã từng qua lại với nhau để tiến hành “giao lưu”. Đầu tiên loại bỏ khả năng Hạ Dạ Huân sẽ rời khỏi đó từ cổng chính (ở đó luôn có một đám phóng viên ôm gốc cây đợi thỏ mà); cũng bác bỏ khả năng anh đi ra từ cửa hông (cánh cửa này đã là bí mật được bật mí từ lâu, phóng viên mai phục ở đó chỉ có thể nhiều chứ không thể ít được); thế thì, chỉ còn lại hai con đường mà bình thường nhân viên đài truyền hình hay đi, một đường có thể thông đến thẳng hầm đậu xe, một đường khác, ha, lại dẫn thẳng ra con phố náo nhiệt bên ngoài.
Hạ Dạ Huân rốt cuộc sẽ chọn lựa con đường nào đây?
Tiểu Tuyền phân vân mãi.
Cuối cùng, cô quyết định dựa vào tuyệt chiêu siêu cấp của Ngọn Lửa Tiểu Ma Nữ…
Linh cảm!
Còn gọi là trực giác.

* * *

Những ngọn đèn đường trên phố đã sáng rực.
Những tấm kính cửa hàng rực rỡ trong suốt hấp dẫn người qua lại.
Mọi người đã kết thúc một ngày làm việc, tâm trạng cũng trở nên thoải mái, bước chân bỗng nhẹ nhàng hơn.
Dưới ánh đèn đường, Tiểu Tuyền ngồi trên một chiếc ghế đá ven lề, tay nắm chặt một ly trà sữa trân châu, ánh mắt chằm chằm vào lối ra nho nhỏ kia.
Chín giờ mười sáu phút tối.
Một bóng dáng cao ráo vụt xuất hiện.
Woa!
Thắng lợi!
Trực giác của Tiểu Tuyền bách chiến bách thắng!
Ha ha, cô có chín mươi chín phần nỗ lực, lại thêm một phần linh cảm, phóng viên giải trí thiên tài ngoài cô ra thì còn là ai được?
“Huân…”
Tiểu Tuyền mừng rỡ nhào đến.
A, cuối… cùng… đợi anh được rồi!
Hạ Dạ Huân cứng đờ người, chầm chậm ngước mắt lên nhìn, trông thấy một cô gái tóc đỏ có nụ cười rạng rỡ. Không ngờ rằng lại gặp cô, anh cứ ngỡ mãi mãi không bao giờ còn nhìn thấy cô nữa.
Cô đến để làm gì? Tưởng anh vẫn sẽ tiếp tục bị lừa hay sao?
Đối diện với vẻ lạnh lùng hoàn toàn khác hẳn trước đây của anh, Tiểu Tuyền ngại ngùng đứng lại, phát hiện ra anh vẫn chưa tẩy trang hoàn toàn, đường nét khuôn mặt càng trở nên lãnh đạm khó lường, đôi mắt lạnh băng u ám. Lạ thật, cùng một người mà tại sao lại có thể biến ra những khí chất và khuôn mặt hoàn toàn khác xa nhau đến thế? Cô vẫn yêu mến một Huân có nụ cười trong sáng và ánh mắt sáng rỡ, nghĩ thế, nên cô đã buột miệng hỏi:
“Í, Huân, đôi mắt anh rốt cuộc là màu đen hay màu tím thế?”
Á! Toi rồi! Cô vội vã bịt miệng mình lại. Bản tính hiếu kỳ quá độ cứ không thể kiềm chế được, lúc này mà còn hỏi câu đó, khác nào đổ thêm dầu vào lửa?
Hạ Dạ Huân lạnh lùng hỏi:
“Chuẩn bị làm một tiêu đề giật gân về màu mắt của tôi à?”
“Hì hì, tôi không phải ý đó đâu mà.”
Cô chỉ muốn gõ cho mình mấy cái, một sự khởi đầu tệ hại, đêm nay quá là mất bình tĩnh rồi. Cô cười tươi như hoa, muốn cứu vãn lại tình hình nên hỏi:
“Huân, tôi đến để giải thích với anh.”
“Có cần thiết không?” Giọng nói thờ ơ.
“Cần chứ! Cần lắm!” Cô gật mạnh đầu.
“Tôi không nghe.”
Anh bỏ đi. Cô ấy đang muốn dùng lời nói ngon ngọt khéo léo để ngụy biện cho mình, không nghe cũng được.
“Anh không được đi!”
Cô ôm choàng lấy cánh tay anh.
“Buông ra!”
Anh muốn giằng khỏi cô.

顶一下
(0)
0%
踩一下
(0)
0%

热门TAG: 越南语 阅读


------分隔线----------------------------
栏目列表