英语英语 日语日语 韩语韩语 法语法语 德语德语 西班牙语西班牙语 意大利语意大利语 阿拉伯语阿拉伯语 葡萄牙语葡萄牙语 俄语俄语 芬兰语芬兰语 泰语泰语 丹麦语丹麦语 对外汉语对外汉语

越南语学习网

  • 高级搜索
  • 收藏本站
  • 网站地图
  • RSS订阅
  • 设为首页
  • TAG标签
  • TAG列表
  • 关键字列表
当前位置: 首页 » 越南语阅读 » 名著越语阅读 » 正文

《午后熏衣茶》第四章6(越语版)

时间:2012-04-23来源:互联网 进入越南语论坛
核心提示:Chương 4 6 Chuyện ny Tiểu Tuyền nắm tc mnh, buồn bực ln tiếng: Khng phải ti thấy th vị nn mới lm thế, ti lm l v Đng. C tiếp cận ti l v cng việc, v muốn moi mc tin tức từ ti. Tim của Hun đau thắt đế
(单词翻译:双击或拖选)

 

Chương 4 – 6

Chuyện này…
Tiểu Tuyền nắm tóc mình, buồn bực lên tiếng: “Không phải tôi thấy thú vị nên mới làm thế, tôi làm là vì…”
“Đúng. Cô tiếp cận tôi là vì công việc, vì muốn moi móc tin tức từ tôi.” Tim của Huân đau thắt đến không thể hít thở, “Tôi là công cụ để nâng cao lượng tiêu thụ của ‘Tuần san Quất Tử’…”
“Huân…”
Tiểu Tuyền luống cuống nhìn anh. Ôi trời ơi, hình như anh tức giận thật rồi, hơn nữa còn rất tức giận rất tức giận.
Như trải qua cả một thế kỷ.
Ly giấy trong tay Tiểu Tuyền đã bị bóp méo biến dạng, rỉ những giọt trà sữa ra làm vấy bẩn tay cô.
Cô cúi gằm đầu ủ rũ nói:
“Huân, tôi là một phóng viên giải trí, tìm tin tức mới, viết bài là công việc của tôi; giống như anh là một ca sĩ, anh sẽ nỗ lực hết bản thân mình để hát thật hay. Tôi hoàn toàn không muốn làm thế, nhưng tôi cũng đành bó tay, nếu như chỉ nêu câu hỏi với anh trong cuộc họp báo, liệu anh có trả lời hay không. Tôi chỉ có…” Cô ngừng một lúc rồi cười khổ, “Phải, tôi đã lừa anh, có ngụy biện đi chăng nữa cũng không thể thay đổi sự thực này. Tôi đã dẫn dắt anh bằng mọi thủ đoạn, khiến anh tưởng rằng tôi chẳng có bất kỳ mục đích nào với anh. Huân, tôi xin lỗi anh vì tất cả những gì mình đã làm, xin anh tha thứ cho tôi!”
Cô cúi gập người xuống, trịnh trọng uốn người tỏ ý xin lỗi.
Huân trầm tư nhìn cô:
“Để đạt được mục đích của mình, thủ đoạn nào cô cũng sử dụng được sao?”
Tiểu Tuyền đờ đẫn.
“Cô có thể lừa dối, uy hiếp, xin lỗi, khóc lóc, để moi cho được tin tức hấp dẫn mọi người, thủ đoạn nào cô cũng sử dụng, đúng không?” Giọng nói của anh rất trầm, “Công việc của cô ‘thần thánh’ như thế, đến nỗi người khác đều có thể bị cô đùa bỡn dễ dàng, đúng không?”
Cô nghe đến ngẩn người.
Chầm chậm.
Cô cắn chặt răng, co nắm tay lại, thái dương hằn rõ gân xanh, ánh mắt lóe lên tia lửa giận dữ, không kìm nổi quát to:
“Đủ rồi!”
Mọi người đi trên đường giật mình khiếp hãi, lần lượt quay nhìn lại.
Chỉ thấy một cô gái tóc đỏ đang bùng nổ dữ dội.
“Rốt cuộc tôi đã làm chuyện gì để trời giận người oán hay sao? Tôi giết người phóng hỏa hả? Hay tôi bóp méo sự thật? Tôi chẳng qua chỉ hé lộ chút chuyện cỏn con vặt vãnh ra mà thôi, có gì ghê gớm đâu! Là bí mật à? Bất kỳ người nào tôi cũng có thể nói cho anh ta biết, tôi thích màu gì nhất, thích hoa gì, thích vật nuôi hay không, thích uống gì, thích ăn gì… Những chuyện này ghê gớm lắm à? Nói người khác biết anh sẽ chết hay sao? Chỉ do anh là một ngôi sao, mọi người đều thấy hứng thú với chuyện của anh, nên những việc này mới trở nên đáng giá!”
Cô giận dữ trợn ngược mắt:
“Anh là một ngôi sao, là người của công chúng, nhất cử nhất động của anh đều được chú ý theo dõi! Là do mọi người thích anh nên mới mua CD của anh, danh tiếng của anh được cánh phóng viên nhà báo tuyên truyền, người không quen biết mới biết đến anh! Những thông tin cá nhân của ngôi sao, vốn là được công khai, xem như là món quà dành tặng công chúng, nhưng anh lại làm như nó là bí mật lớn kinh thiên động địa, có cái gì kỳ bí đâu nào? Nếu anh không phải là ngôi sao thì tôi thèm vào ấy!”
Cô huơ huơ nắm tay:
“Anh làm ra vẻ như tôi đã làm anh tổn thương, như thể tôi đã có lỗi với anh không bằng! Cho dù tôi có lừa dối anh một chút, thì tôi cũng đã xin lỗi rồi còn gì, liệu anh muốn gì nữa chứ? Muốn cảnh sát đến bắt tôi hả? Hơn nữa, tôi đã hãm hại gì anh chưa? Nếu tôi muốn hại anh thật, thì tin tức chấn động hơn thế này gấp trăm lần tôi cũng có thể cho bộc phát! Tại sao tôi không thể làm thế? Vì chúng ta là bạn bè! Tiểu Tuyền tôi đây rất trọng nghĩa khí! Tuyệt đối không bán đứng bạn mình!
Đêm, tĩnh lặng đến kỳ quặc.
Những ngôi sao dưới ánh đèn đường chiếu tỏa, trở nên ảm đạm nhòa nhạt.
Những người qua đường vừa đi vừa nhìn một cách thú vị đôi tình nhân trẻ tuổi đang cãi nhau bên kia.
Trẻ tuổi thật là tốt…
Đến cả tức giận đấu khẩu với nhau cũng có sức sống như thế.
Tiểu Tuyền thở hổn hển.
Trái tim dội bình bình trong ngực.
Cô căng thẳng nhìn Hạ Dạ Huân gương mặt lạnh băng.
Ây da, không biết là tuyệt chiêu khổ nhục kế thứ sáu của Ngọn lửa tiểu ma nữ – quay lại cắn một phát – có tác dụng hay không, nhất quyết nhất quyết đừng để xảy ra tình trạng chữa lợn lành thành lợn què!!!
Huân như bị chìm dưới lớp băng trôi.
Lạnh lẽo thấu xương.
Khiến huyết mạch trong người anh cũng đông cứng thành băng.
Máu lạnh lẽo nghẹt lại ở cổ họng, khiến anh không thể nói được gì, cảm giác lạnh toát khiến anh cảm thấy bất lực và đau đớn.
Tiểu Tuyền thấy Huân không nói năng gì, lặng lẽ bỏ đi, thì tự biết là thua rồi, lần này đã chọc giận anh thật! Phải làm thế nào đây, sao anh lại cứng đầu như thế, cứng mềm gì cũng không chịu bỏ qua?
Cô nhón chân, đành vậy thôi, rồi nghiến răng đuổi theo!
Cô nhào đến phía sau lưng anh, ôm chầm lấy, hai tay giữ chặt tấm eo thon của anh, xuống nước làm hòa:
“Nói đi, phải thế nào anh mới không giận nữa?”
Thân người Huân lạnh lùng cứng nhắc.
Anh nhả ra từng từ từng chữ:
“Trừ, phi, tôi, chết!”
Làm ơn đi! Có nhầm lẫn vậy không trời, gương mặt Tiểu Tuyền nhăn nhó méo xệch, có cần phải nhẫn tâm tuyệt tình thế không?
Hai cánh tay cô mất đi sức lực, đầu ủ rũ nép vào sau lưng anh, giọng nói mềm nhũn bất lực:
“Không thể nào cứu vãn được sao?” Ngừng lại một chút, hơi thở yếu ớt, “Chúng… ta… có còn… là… bạn… không?”
“Không.”
Nhãn thần Huân u tối.
Tiểu Tuyền vẫn cố gắng níu kéo:
“Chẳng lẽ anh chưa nghe nói, một ngày là bạn thì mãi mãi là bạn? Sao anh có thể trở mặt vô tình thế được?”
Anh hất hai tay cô ra.
Không thèm nhìn cô cái nào.
Tiểu Tuyền thở dài.
Xem ra, vẫn không thể nào ổn được…
Vậy thì…
Đừng có mà trách cô vô tình vô nghĩa nhé!
Hai mắt cô sáng rực, tinh thần phấn chấn hẳn, cô vòng ra đứng cản đường ngay trước mặt Huân, phát ra tiếng cười nham hiểm:
“Nếu đã không còn là bạn bè, thế thì tôi cũng không cần nương nhẹ tay nữa!” Cô lôi ra một thứ gì đó từ trong túi, đắc ý lắc qua lắc lại, “Nhìn xem đây là gì nào? Hình sticker của anh! A, một khuôn mặt trong sáng biết bao, một đôi mắt to màu tím violet đẹp tuyệt, một nụ cười ngây thơ biết mấy, nếu những tấm hình này được đăng tải, e rằng anh cũng không thể tự do tự tại đi giữa mọi người nữa nhỉ?”
Hạ Dạ Huân nổi giận!
Anh vươn tay ra giật lấy tấm hình:
“Cô thật vô sỉ!”
“Hì hì!” Tiểu Tuyền cười vẻ ngượng nghịu, “Tôi cũng có muốn thế đâu, nhưng nếu không như vậy thì có lẽ tôi cũng chẳng còn cách nào moi được tin gì từ anh nữa. Xin lỗi nhé, tha thứ cho tôi, người trong giang hồ không tự làm chủ được mà!”
Hạ Dạ Huân đã hiểu ra.
Nếu là bạn của cô ấy, thì cô có thể quang minh chính đại có được những thứ mình cần từ anh; nếu chẳng là bạn, cô cũng có thể quang minh chính đại uy hiếp dọa dẫm anh vậy.
Cuối cùng anh cũng hiểu, tại sao cô được mệnh danh là “ngọn lửa tiểu ma nữ”.
Cô quả thực là một ác ma.
Bên phố khuya.
Hạ Dạ Huân cứng đờ như người tuyết.
Tiểu Tuyền vẫn cười rạng rỡ:
“Anh quên rồi à, những tấm hình như thế này chúng ta chụp rất nhiều mà… Có điều, anh yên tâm, tôi sẽ không tùy tiện công bố chúng ra đâu, chỉ cần anh chịu phối hợp với tôi…”
Haizzz.
Tuyệt chiêu lợi hại nhất của Ngọn lửa tiểu ma nữ – vô tình vô nghĩa…
Muốn có được thành công, thì phải trả một cái giá lớn biết bao!

顶一下
(0)
0%
踩一下
(0)
0%

热门TAG: 越南语 阅读


------分隔线----------------------------
栏目列表