Chương 7 – 5
Tòa nhà tập đoàn Chanh Tử.
Tiểu Tuyền sáng sớm nay vừa bước chân vào phòng tin tức giải trí, thì đã bị một cú điện thoại triệu tập đến văn phòng của Chung Vô Nhan.
Dưới ánh nắng rực rỡ.
Bộ kỳ bào kiểu Trung Quốc màu sắc ảm đạm của Chung Vô Nhan chẳng khác mấy với vẻ mặt của cô ta lúc đó, vừa thấy Tiểu Tuyền bước vào, cô ta bèn quẳng mấy số “Tuần san Chanh Tử” gần đây đến, lạnh lùng nói:
“Cô làm tôi thất vọng quá đấy.”
Tiểu Tuyền lúng túng lật giở tạp chí:
“Hì hì, số lượng tiêu thụ của tuần san trong thời gian gần đây vẫn khá mà.”
Chung Vô Nhan lạnh lẽo nhìn cô:
“Đó là thành tích mà cô hài lòng à? Ghi hình trực tiếp tại buổi họp báo, những bài theo dõi về scandal sex, nổi bật nhất là mấy tấm hình nude của một số ngôi sao mới nổi – e rằng đều là bọn họ nhờ cô chụp cả. Nói tôi biết, đây là khả năng của cô hay sao?
Tiểu Tuyền cúi đầu, nghẹn lời.
Sao chị ta biết những tấm hình nude đó là do các ngôi sao mới nổi nhờ cô chụp? Ghê gớm thật. Những người đó muốn xác lập thế đứng trong giới giải trí, nên mới cố ý mặc những bộ nội y tơ lụa mỏng manh gợi cảm cám dỗ người khác, nhờ cô viết nên những tin tức hot để thu hút người xem. Cô thấy họ cũng khá vất vả nên mới nhận lời họ, cố gắng chụp cho họ thật đẹp.
“Tiểu Tuyền, gần đây cô trở nên yếu lòng quá.”
“Đâu có đâu có, hì hì, trái tim tôi còn cứng hơn cả đá mà.” Cô cười khan.
“Nếu thật sự là thế thì với những tấm hình này, cô hoàn toàn có thể viết nên một bài về một ngôi sao nào đó mới nổi đã không từ thủ đoạn, mời cho được phóng viên chụp cho mình hình sex. Tại sao cô lại dễ dàng tha cho họ?”
“Hì hì!” Bàn tay Tiểu Tuyền rịn mồ hôi, “Tôi không ngờ đến điều đó. Vả lại… vả lại làm căng quá cũng không hay lắm. Tôi không phải là chỉ muốn làm phóng viên trong ngày một ngày hai, lỡ như một ngày nào đó họ phất lên như diều gặp gió rồi, thì đôi bên gặp nhau cũng dễ thở hơn.”
Chung Vô Nhan trầm giọng:
“Tốt, nói hay lắm.”
Tiểu Tuyền thở phào một hơi.
“Thế cái này cô định giải thích ra sao?”
Chung Vô Nhan rút từ trong ngăn bàn ra một phong bì, đặt lên bàn.
Tiểu Tuyền sờ sẫm thứ trong phong bì đó.
Suýt nữa là ngất đi.
Một tập hình ảnh, toàn bộ đều chụp những cảnh vô và Huân ở bên nhau. Dáng vẻ của Huân trong đời thường, đôi mắt to màu tím violet sáng lên thuần khiết, cười như một cậu bé mới lớn. Trời ơi, nếu những tấm hình này lộ ra ngoài, Huân không thể nào còn được tự do đi lại giữa đường phố nữa.
Chung Vô Nhan nhìn cô:
“Tôi cứ đợi cô mãi, trong tay cô chắc chắn cũng có những tấm hình của Hạ Dạ Huân, tại sao không đăng bài? Chẳng lẽ cũng là sợ sau này không tiện gặp nhau nữa à?”
Tiểu Tuyền thẫn thờ nhìn những tấm ảnh.
“Tôi đã cho cô tư liệu, cho cô thời gian, cho cô tiền lương, không phải muốn cô đi yêu đương, mà là cần cô khoét cho được những tin tức nóng bỏng. Cô đã phụ niềm tin của tôi quá rồi.”
Tiểu Tuyền tiếp tục đờ đẫn.
Chung Vô Nhan thu những tấm ảnh lại.
“Cô đã bỏ qua cơ hội rồi. Tôi sắp đăng tải những tấm hình này, một bộ mặt khác của Hạ Dạ Huân, thêm vào đó là người tình bí ẩn của cậu ta, “Tuần san Chanh Tử” bảo đảm sẽ được tiêu thụ kỷ lục.”
“Đợi đã!”
Tiểu Tuyền túm lấy tay cô ta!
Chung Vô Nhan cười lạnh:
“Chắc cô không đến nỗi nghĩ là tôi không có phim của mấy tấm ảnh đó chứ!”
“Hì hì, sao thế được?” Tiểu Tuyền cười rạng rỡ, “Có điều, nếu những tấm ảnh đó luôn nằm trong tay chị mà chưa bị đăng lên báo, nhất định là phải có nguyên nhân nào đó.”
Chung Vô Nhan lắng nghe cô nói.
“Chị biết đấy, nếu công bố chúng ra ngoài thì chỉ có thể xôn xao một thời gian, chứ không thể nào kéo dài được.” Tiểu Tuyền cố gắng phân tích, “Chị đã khổ tâm đào tạo bồi dưỡng Tiểu Tuyền phóng viên thiên tài thế hệ mới tôi đây, sẽ bị đẩy vào vòng vây của những phóng viên báo đài khác, không thể tự do hoạt động được nữa, cũng chẳng thể đi moi móc thông tin, như thế sẽ là một tổn thất rất to lớn với ‘Tuần san Chanh Tử’ của chúng ta!”
Chung Vô Nhan cười lạnh một tiếng.
“Cho dù chị không quan tâm gì đến tôi, nhưng một khi thân phận tôi đã bị lột sạch, Hạ Dạ Huân sao có thể tin tưởng tôi được nữa, những ẩn tình và tin tức về anh ấy cũng không thể nhỏ giọt xuất hiện mãi trong ‘Tuần san Chanh Tử’.” Tiểu Tuyền cười tươi rói, “Cho nên, đừng để một lần vội vã giết chết tương lai, chừa lại một con đường là hay nhất.”
Chung Vô Nhan vỗ tay:
“Tốt, rất tuyệt.”
“Hì hì, cám ơn đã quá khen.” Tiểu Tuyền toát mồ hôi lạnh.
“Nhưng…” Chung Vô Nhan cúi xuống nhìn cô, “Tôi chỉ là một người lo kiếm tiền, không có chuyện tiền đến tay lại không chịu nhận. Những tấm ảnh đời thường của Hạ Dạ Huân, tôi nhất định sẽ đăng tải lên trang đầu.”
“Tất nhiên! Tất nhiên!” Tiểu Tuyền phụ họa liên hồi, “Những tấm ảnh đời thường của Hạ Dạ Huân tuyệt vời như thế, nếu không công bố thì quả là đáng tiếc, nhất định phải đăng tải! Chỉ có điều…” Khẩu khí của cô đột ngột chuyển hướng, “Không nhất định là phải đăng những tấm ảnh chung của tôi và anh ấy. Bên tôi có một số hình sticker của anh ấy, nhìn càng rõ hơn, đẹp hơn, đăng những tấm đó há chẳng tốt hơn hay sao? Hì hì, mà vẫn có thể bảo vệ tôi nữa.”
Ánh mắt Chung Vô Nhan lóe sáng.
“Sếp ơi, xin hãy cho tôi thêm ba ngày nữa! Tôi sẽ moi được nhiều tin hơn từ Hạ Dạ Huân, bao gồm cả quá trình trưởng thành không ai biết được của anh ấy, thêm những tấm hình sticker đó, bảo đảm không thua kém gì những scandal sex đâu!”
Tiểu Tuyền vung vẩy nắm đấm:
“Đợi tôi ba ngày thôi! Tin tôi đi! Không sai đâu!”
Vết sẹo nhạt màu trên má phải của Chung Vô Nhan như ẩn hiện nụ cười:
“Được, thì ba ngày.”