Chương 9 – 1
Tập đoàn Quất Tử.
Chung Vô Nhan gập tài liệu lại, nhìn Tiểu Tuyền nét mặt kỳ quặc bước vào:
“Cô rất đúng giờ.”
Phải, còn một khắc nữa là đến giờ tan sở của ngày thứ ba.
Tiểu Tuyền ngồi xuống ghế, hai tay lần mò chiếc túi vải siêu lớn, ánh mắt sáng lấp lánh:
“Sếp à, nếu tôi thỉnh cầu chị đừng công bố những bức ảnh đời thường của Huân ra ngoài, tôi sẽ chuyên cần làm việc, tôi sẽ tìm ra những tin tức đáng giá khác…”
Chung Vô Nhan khoát tay:
“Dừng.”
Tiểu Tuyền ngậm miệng.
Ánh mắt Chung Vô Nhan lạnh băng:
“Tôi cứ tưởng cô sẽ trở thành một phóng viên kiệt xuất, nên mới cho cô một cơ hội cuối cùng. Nào ngờ cô chỉ muốn lần lữa với tôi.”
Tiểu Tuyền bất lực vò chặt chiếc túi.
Chung Vô Nhan cười lạnh lùng:
“Làm phóng viên thì phải vô tình vô nghĩa, trong mắt phóng viên không nên có bạn bè, chỉ cần có đủ tin nóng. Cô đã có tình cảm với Hạ Dạ Huân, đó là sự bắt đầu thất bại của cô.”
“Thất bại ư?” Tiểu Tuyền nghiêng đầu nghĩ ngợi: “Tìm thấy người mình yêu là thất bại sao?”.
“Cái phụ nữ cần là sự nghiệp.”
Tiểu Tuyền gật đầu:
“Nói rất hay, một người phụ nữ hậu đậu thì sẽ sống rất mất tự tin. Mà một người phụ nữ không có tự tin thì đàn ông cũng sẽ không tán thưởng lâu dài được.”
Chung Vô Nhan cau mày.
Quả nhiên là phụ nữ đang yêu, lúc nào cũng nghĩ đến những từ như “yêu thích”, “tán thưởng” v.v…
Tiểu Tuyền đột ngột nhìn chằm chằm Chung Vô Nhan, nói:
“Sếp à, chị có biết tôi trước nay vẫn luôn thích và tán thưởng chị không?”
Chung Vô Nhan đôi lông mày càng nhíu chặt.
“Lúc chị chín tuổi song thân đã mất, từng lang thang đầu đường xó chợ để mưu sinh, lại có thể kiếm được một số vốn lớn để tiến quân vào lĩnh vực truyền thông. Tuần san Quất Tử chị tạo lập nên vừa bắt đầu đã đi tiên phong, cho dù là những tin tức đời tư đen tối nhơ bẩn đến đâu, chị cũng can đảm phơi bày nó ra, để mọi người nhìn thấy sự thật xấu xa ghê tởm nấp sau vẻ ngoài đẹp đẽ nổi bật. Một tuần san Quất Tử dũng cảm như thế đã trụ vững, lại có thể phát triển đến quy mô như ngày nay, tôi luôn khâm phục chị có một khả năng xuất chúng như thế!”
Vẻ mặt Chung Vô Nhan lãnh đạm.
“Không cần nịnh nọt, tôi chỉ là một người kiếm tiền, những tấm ảnh đời thường của Hạ Dạ Huân tôi nhất định sẽ đăng tải lên trang đầu tờ báo.”
Tiểu Tuyền cười khổ:
“Không suy xét nữa ư?”
“Phải.”
“Tôi nói gì cũng vô ích?”
“Cô có thể ra ngoài được rồi.”
Chung Vô Nhan mở hồ sơ ra, tựa hồ Tiểu Tuyền không còn tồn tại. Ánh nắng chiếu vào vết sẹo bên má phải của cô ta, diệu vợi và lạnh lẽo.
Tiểu Tuyền liếc nhìn, đột ngột lên tiếng:
“Thực ra, tôi luôn thấy hứng thú với vết sẹo trên gương mặt chị.”
Chung Vô Nhan không ngẩng đầu lên.
“Có thể do bản tính trời sinh của phóng viên lá cải chăng…” Tiểu Tuyên cười. “Có một hôm tôi gặp một người trên mặt cũng có vết sẹo cực kỳ giống chị, có điều là sâu hơn chị nhiều. Thế là, tôi bỗng có một liên tưởng kỳ diệu.”
Chung Vô Nhan như đang lắng nghe.
Tiểu Tuyền lắc đầu: “Nghe nói, anh ta là người lăn lộn giang hồ, chị lại kinh doanh chính đáng, không thể có liên hệ với nhau được… Nhưng, tôi rất tò mò, nên đã đi tìm tòi khắp nơi… Nào ngờ… Tôi lại…”.
Thân người Chung Vô Nhan cứng lại, ánh mắt như dao nhìn cô chằm chằm!
Tiểu Tuyền cười hì hì:
“Tôi lại phát hiện ra, Quỷ Đường của Liệt Viêm Đường và bà chủ Chung của Tập đoàn Quất Tử có mối quan hệ khá là lằng nhằng…”
Chung Vô Nhan lạnh lùng:
“Chỉ dựa vào mấy câu này mà cô muốn dọa dẫm tôi à?”
Tiểu Tuyền mỉm cười:
“Muốn đăng tin “hot” thì chỉ dựa vào suy đoán là không thể. Có điều, hi hi…”
Cô móc từ trong túi ra mấy tờ giấy in, đặt trước mặt Chung Vô Nhan, cười rất kỳ dị: “Chị xem thử những thứ này đã đủ chưa? Hì hì, chị chắc chắn không nghĩ tôi chỉ có một bản thôi chứ?”.
Chung Vô Nhan tiện tay lật thử, lập tức sắc mặt thay đổi:
“Sao cô…”
Tiểu Tuyền cười với vẻ ăn năn:
“Hì hì, tôi là phóng viên thiên tài một tay chị đào tạo ra cơ mà, lên trời xuống đất có gì mà tôi tìm không ra đâu! Ha, ai mà ngờ bà chủ Chung lạnh lùng mạnh mẽ giỏi giang đã… lại còn đã…” Cô lại đưa cho Chung Vô Nhan một tấm hình đã hơi ố vàng. “Một cậu bé đáng yêu biết bao, không biết cha mẹ nó tại sao…”
Một cậu bé trên tấm hình.
Mái tóc đen dựng đứng, khóe môi mím rất chặt.
Chung Vô Nhan thất thanh hỏi:
“Nó đang ở đâu?”
Tiểu Tuyền sững sờ:
“Bà chủ Chung vô tình vô nghĩa cũng biết quan tâm đến một đứa trẻ ư?”
“Tiểu Tuyền!”
Giọng nói Chung Vô Nhan nguy hiểm và nặng nề.
Tiểu Tuyên cười nhẹ nhõm:
“Không biết nếu dùng nó để giật tin “hot” thì, danh tiếng của tôi sẽ càng lẫy lừng hơn nhỉ? Cho dù Tập đoàn Quất Tử không cần tin này, thì những báo đài khác cũng sẽ giành nhau đăng tải thôi.”
“Cô muốn thế nào?”
“Làm phóng viên thì cần vô tình vô nghĩa mà, đó chẳng phải quan niệm của chị hay sao? Thế nên, sếp à, đừng nên trách tôi, lật tung đời tư người khác có thể vô tư không kiêng nể gì, thì bí mật của mình đương nhiên cũng có thể lấy ra để làm thú tiêu khiển cho kẻ khác mà thôi.” Tiểu Tuyền cười khà khà.
“Nói điều kiện của cô!”
Đôi mắt Chung Vô Nhan nheo lại.
Tiểu Tuyền vỗ tay: “Ôi đây là chị đang thỉnh cầu tôi đặt điều kiện đấy, hì hì, cái tôi cần cũng rất đơn giản…”.
Ánh mắt cô như ngọn lửa chiếu thẳng vào Chung Vô Nhan:
“Bảo vệ Huân! Không để bất kỳ tin tức, bất kỳ bài báo nào tổn thương đến anh ấy! Chỉ cần chị làm được chuyện này, tôi sẽ lấy tính mạng mình ra thề rằng, bí mật của chị tuyệt đối sẽ không bao giờ được hé lộ.”