− Và có lẽ chúng ta cũng nên thỉnh thoảng tham gia các buổi hội họp . Cứ ở mãi trong nhà lo chuyện khư khư lo chuyện buồn riêng là quá ích kỷ . Thời chiến không giống với bất cứ thời nào . Nên nghĩ tới những chiến sĩ đang có mặt ở đây toàn là những người xa nhà lại chẳng có ai thăm viếng ban đêm ... và những người khác đang nằm trong bịnh viện, mới bình phục nhưng chưa đủ sức trở ra mặt trận ... Tại sao chúng ta ích kỷ như vậy được ? Phải mang về nhà ngay vài ba người vừa bình phục, như mọi người khác đã làm và mỗi chúa nhựt cũng nên mời vài ba người tới dùng cơm. Kìa Scarlett, em đừng buồn nữa . Người ta sẽ không còn dị nghị khi họ hiểu ra. Chị và cô Pitty biết em thương Charlie lắm .
Scarlett chẳng phiền muộn chút nào và những ngón tay mềm mại của Melanie chỉ làm nàng nổi xung lên. Nàng muốn vùng ra và hô lớn: "Trổi nhạc lên" vì ký ức vẫn còn âm ỉ trong đầu . Nàng nhớ lại lúc những người trong Vệ binh và Dân quân cùng các thương binh khác đã tranh nhau để được khiêu vũ với nàng . Và dù gì đi nữa, nàng cũng không muốn được Melly che chở . Nàng sẽ tự bảo vệ lấy, và nếu mấy mụ già cay nghiệt kia có gào thét lên đi nữa ... cũng mặc, nàng vẫn sống được như thường, bất chấp mấy mụ già cay nghiệt đó . Hãy còn nhiều sĩ quan đẹp trai trên đời nầy thì có đáng gì đâu những lời phê phán của họ .
Cô Pitty vừa chậm nước mắt vừa nghe những lời ngọt ngào của Melanie. Bỗng Prissy bước vào với một phong vì dầy cộm:
− Của bà, bà Melly. Một thằng mọi con đưa tới .
− Của tôi ?
Melanie ngạc nhiên hỏi trong khi xé phong bì .Scarlett đang chăm chú với món bánh kẹp, bỗng có tiếng khóc oà của Melly. Nàng giựt mình ngước mắt lên và thấy Pitty đang ôm lấy ngực cô.
− Ashley chết !
Bà hét lớn, đầu ngã ra sau, hai tay buông thõng xuống .
− Chúa ơi!
Scarlett kêu lên, máu nàng như đông cứng lại .
Melanie nói lớn:
− Không, không. Mau lên! Thuốc khỏe đâu, Scarlett! Đây rồi, bớt mệt chưa ? Hít thật mạnh vào . Không, không phải tin Ashley đâu. Chị xin lỗi đã làm em hoảng hốt . Chị khóc vì quá sung sướng .
Rồi đột nhiên Melanie mở nắm tay ra và áp một vật gì đó lên môi rồi nước mắt trào ra.
− Chị sung sướng quá !
Scarlett thấy có ánh sáng lóe lên và nàng nhận ra đó là chiếc nhẫn cưới .
Melly vừa nói vừa chỉ bức thư nằm trên sàn nhà:
− Em đọc đi. Ông ta tử tế quá .
Scarlett ngạc nhiên, lượm mảnh giấy lên. Nàng đọc những dòng chữ viết bằng mực đen, nét bút rõ ràng và mạnh bạo: