Melanie đeo chiếc nhẫn vào và ngắm nghía vô cùng trìu mến . Rồi nàng quay sang cô Pittypat với một nụ cười trong khi mặt còn đầm đìa nước mắt:
− Cháu đã nói với cô rằng, ông ta là một nhà quí tộc mà . Chỉ có một nhà quí tộc mới đủ sâu sắc và tế nhị hiểu rõ được nỗi đau xót của cháu khi cháu ... Cháu sẽ gởi sợi dây chuyền vàng để thế vào . Cô Pitty, cô phải gởi thơ mời ông ấy tới dùng bữa với chúng mình vào chúa nhựt để cháu cám ơn ông ta.
Cùng bị khích động như nhau, Pittypat và Melanie không nhận thấy là thuyền trưởng Butler không gởi trả luôn chiếc nhẫn cho Scarlett, chỉ có Scarlett nhận ra và buồn tức . Nàng cũng biết không phải vì tế nhị mà thuyền trưởng Butler đã làm cử chỉ ân cần đó . Chính hắn đã cố ý tạo cơ hội để được mời tới nhà và hắn cũng biết đích xác rằng làm như vậy là sẽ được mời .
"Mẹ đã lo lắng vô cùng khi nghe nói đến hành vi của con lúc gần đây..."
Scarlett ngồi ở bàn, đọc thơ Ellen, mặt cáu kỉnh . Tiếng xấu thường được loan truyền rất mau. Lúc viếng Charleston và Savannah nàng thường nghe nói dân Atlanta hay xen vào chuyện người khác và hay ngồi lê đôi mách hơn bất cứ vùng nào ở miền Nam. Bây giờ nàng mới nhận chân. Hội chợ tổ chức đêm thứ hai và bây giờ mấy thứ năm. Mấy con mụ già kia đã viết cho Ellen những gì về nàng ? Trong một thoáng, nàng nghi ngờ cô Pittypat nhưng ngay sau đó nàng biết là không phải vậy . Cô đã quá băn khoăn vì ngại bị trách móc về những hành vi của Scarlett, và nếu có bị bắt buộc phải thông báo cho Ellen về sự không chu toàn bổn phận giám hộ của mình thì chính cô là kẻ cuối cùng viết thơ. Có lẽ là bà Merriwether.
"... Mẹ không ngờ rằng con đã quên hết tư cách và sự giáo dục của mẹ . Mẹ bỏ qua việc con xuất hiện nơi công cộng trong lúc còn chịu tang, vì mẹ hiểu con muốn góp phần giúp bịnh viện . Nhưng về chuyện khiêu vũ với một người như thuyền trưởng Butler! Mẹ đã nghe rất nhiều chuyện về y (còn ai mà không nghe nữa). Và dì Pauline của con đã gởi thơ cho mẹ chỉ mới tuần qua cho biết y mang nhiều tiếng xấu . Ngay gia đình y ở Charleston cũng đã từ bỏ y, dĩ nhiên là trừ người mẹ đau khổ của y. Tâm địa bất chánh của y là muốn lợi dụng tuổi trẻ và sự ngây thơ của con để làm cho con bị chú ý, lại còn làm tổn thương danh giá của con và của gia đình mình . Sao cô Pittypat lại có thể sơ suất như vậy được ? ..."
Scarlett nhìn người cô chồng . Cô đã nhận ra tuồng chữ của Ellen và cái miệng nhỏ xíu của cô đã mếu xệch vì sợ hãi giống như đứa bé sợ bị quở mắng, hy vọng sẽ tránh được nhờ vào những giọt nước mắt .
"... Mẹ rất đau lòng khi nghĩ rằng con đã mau quên những lời dạy bảo của mẹ . Mẹ đã quyết định gọi con trở về tức khắc nhưng mẹ muốn để cho cha con lo vụ nầy . Ông sẽ tới Atlanta thứ sáu để nói chuyện với thuyền trưởng Butler và đưa con về luôn. Mẹ ngại cha con sẽ nghiêm khắc với con mặc dù mẹ đã có bào chữa cho con. Mẹ hy vọng và cầu nguyện rằng chỉ vì tuổi trẻ và thiếu suy nghĩ nên con mới hành động như thế . Không ai muốn được phụng sự chánh nghĩa bằng mẹ, và mẹ cũng mong rằng con gái mình cũng thấy như vậy, nhưng sự nhục nhã ..."