"Anh không sợ gian nguy, không sợ bị làm tù binh, không sợ bị thương và cũng không sợ chết nếu cái chết phải tới, nhưng anh sợ khi cuộc chiến nầy kết thúc, chúng ta không bao giờ tìm lại được những ngày xưa cũ trong khi anh chỉ quen được với những ngày thơ mộng đó . Anh không thích hợp với cái thực tại chỉ biết điên cuồng chém giết nầy và anh lo ngại dù có cố gắng đến đâu anh cũng không thể nào hòa hợp được với đời sống mới . Cả em cũng vậy, bởi vì em cũng cùng dòng máu với anh. Anh không biết rồi tương lai sẽ mang đến cho ta những gì nhưng chắc chắn là không thơ mộng và êm ả như quá khứ .
"Anh nằm đây nhìn các chiến hữu bên cạnh và tự hỏi chẳng biết hai anh em song sanh Tarleton, hay Alex hoặc Cade có cùng suy tư giống mình không. Anh tự hỏi, họ có biết là họ đang chiến đấu cho một chính nghĩa đã bị đánh mất ngay từ phút nổ phát súng đầu tiên không - bởi lẽ chính nghĩa phản ảnh trung thực của nếp sống chúng ta đã tan biến rồi . Anh cho rằng họ không nghĩ như anh và đó là điều may cho họ .
"Anh không nghĩ tới chuyện đó khi hỏi em làm vợ . Anh chỉ nghĩ rằng đời sống của Twelve Oaks vẫn đều đều như xưa, thanh bình, thoải mái và bất biến . Melanie, anh và em cũng như nhau, chúng mình cùng yêu những gì êm đềm và trước mắt anh là một chuỗi dài những năm bình thản chỉ để đọc sách, nghe nhạc và mơ mộng . Không có chuyện đó! Chuyện đó không thể xảy ra! Nó đến với chúng ta trong sự sụp đổ của nếp sống cổ truyền, cuộc tàn sát đẫm máu và lòng thù hận . Melanie, không có gì trả giá được nó ... Quyền lợi Liên bang? Không, bọn nô lệ ? Không, bông vải ? Cũng không. Không có gì trả giá được những điều đang và có lẽ sẽ tới với chúng ta, và nếu bọn Yankee thắng tương lai chúng ta sẽ thảm khốc không ngờ được . Nhưng em ơi, họ rất có thể đánh bại ta.