− Cô ta muốn gì ? Ăn nói ra sao ?
− Ồ, cô ta nói năng không đúng cách, nhưng chị thấy là cô ta cố giữ cho lịch thiệp, tội nghiệp quá . Chị ra khỏi bịnh viện không thấy xe và bác Peter nên chị thả bộ về . Lúc chị đi qua sân nhà họ Emerson, cô ta từ bên hàng rào hiện ra. Tạ ơn Chúa, cả nhà Emerson đều đi Macon cả ! Cô ta mở lời: "Bà Wilkes, xin bà cho tôi nói chuyện một phút". Chị không rõ tại sao cô ta biết tên chị . Chị chỉ nghĩ tới chuyện bỏ chạy ngay nhưng... khổ quá, Scarlett, mặt cô ta buồn thảm quá và có vẻ khẩn cầu . Vả lại, cô ta mặc áo đen và chẳng son phấn gì cả ... trông cũng đàng hoàng chỉ trừ mái tóc đỏ ra. Chị chưa kịp nói gì thì cô ta tiếp: "Tôi biết không xứng đáng nói chuyện với bà, nhưng tôi đã cố nói với con công cái già Elsing, vậy mà mụ tống tôi ra khỏi nhà thương".
Scarlett cười khoái trá:
− Cô ta kêu bả là công cái già hả ?
− Đừng cười em, không phải là chuyện đùa đâu. Dường như cô... người đàn bà đó muốn làm một cái gì cho bịnh viện ... em có tưởng tượng nổi không? Cô ta tự nguyện săn sóc thương binh mỗi buổi sáng ... bà Elsing mới nghe tới đó đã ngất xỉu rồi, bà ấy ra lịnh cho cô ta rời khỏi bịnh viện ngay. Và cô ta nói: "Tôi cũng muốn làm một cái gì có ích chớ . Bộ tôi không phải là dân miền Nam yêu nước sao?" Em biết không, nghe bao nhiêu đó là chị cảm động rồi . Một người muốn phục vụ cho chánh nghĩa không phải là kẻ hoàn toàn xấu . Chị nghĩ vậy, em thấy có đúng không?
− Trời ơi, chị nghĩ gì thì nghĩ có sao đâu. Cô ta còn nói gì nữa không?
− Cô ta cho biết là đã quan sát nhiều bà hằng ngày tới giúp bịnh viện và nghĩ là ... mặt chị hiền hiền nên đón chị . Cô ta có một ít tiền muốn góp vào quỹ của bịnh viện và không muốn cho bất cứ ai biết số tiền đó ở đâu ra. Cô ta bảo nếu bà Elsing biết rõ xuất xứ số tiền thì bà ấy không nhận đâu. Vậy đó là tiền gì ? Mới nghĩ như vậy, chị suýt ngất đi. Nhưng chị bối rối và ái ngại quá nên không nở bỏ đi. Chị nói: "Cô tốt lắm" hoặc là nói vài lời bậy bạ nào đó . Cô ta cười: "Bà mới đúng là con của Chúa" và cô ta dúi cái khăn tay bẩn thỉu nầy vào tay chị . Ui da, em có ngửi thấy mùi nước hoa nầy không?
Melanie đưa ra một chiếc khăn tay đàn ông được cột gút lại dơ bẩn và sực nức mùi dầm thơm.
− Cô ta cám ơn chị và nói cái gì như là mỗi tuần cô ta sẽ đem giúp thêm một ít tiền, và chính ngay lúc đó bác Peter lái xe đến và bắt gặp!
Melly khóc òa lên rồi vùi đầu vào gối .
− Khi nhận ra người đứng chung với chị, bác quát lớn: "Có chịu lên xe ngay không?". Từ trước tới giờ, chị có bị ai quát tháo như vậy đâu. Dĩ nhiên là chị phải lên xe liền . Dọc đường bác cứ mắng như tát nước vào mặt chị mà không cho chị phân trần gì cả . Bác còn dọa là sẽ mét với cô Pitty. Scarlett em làm ơn xuống dưới nhà năn nỉ bác đừng nói lại với cô. Có lẽ bác ấy chịu nghe em. Để cho cô biết, chắc cô không sống nổi . Em giúp chị nghen?
− Được rồi . Nhưng mình nên coi cô ta giúp được bao nhiêu. Coi bộ khá nặng . Nàng vừa nói vừa mở gút khăn trút ra giường một đống tiền bằng vàng . Melanie sửng sốt khi vừa đếm xong:
− Scarlett, tới năm chục đô-la lận! Lại toàn bằng vàng! Em nghĩ là có nên giúp các chiến sĩ bằng cái thứ ... cái món tiền ... làm ra theo cách đó không? Em nghĩ là Chúa có thể thông cảm cho lòng yêu nước của cô ta và sẽ tha thứ hay không? Cứ mỗi lần nghĩ tới còn quá nhiều thứ mà bịnh viện cần tới ...