Tất cả thế là xong, Mélanie không chết và thằng bé kêu như một mèo con đang được Prissy tắm cho lần đầu tiên. Mélanie đang ngủ. Làm sao mà cô ta có thể ngủ được sau cơn ác mộng ấy, sau sự tra tấn ấy. Những tiếng rú, những sự chăm sóc ngu dốt ấy chỉ làm đau thêm hơn có tác dụng. Tại sao cô ta không chết? Scarlett biết nếu là mình sẽ không qua nổi. Khi đã xong tất cả, Mélanie thì thầm câu gì khẽ quá, làm Scarlett phải cúi xuống mới nghe được câu: "Cảm ơn!" Thế rồi cô ngủ thiếp đi. Làm sao mà cô ta có thể ngủ được? Scarlett quên mất là mình cũng đã ngủ sau khi sinh Wade. Cô quên hết cả. Tâm trí cô hoàn toàn trống rỗng. Cả thế giới nữa cũng chỉ là hư không. Cuộc sống không tồn tại trước ngày vô tận này và sau đó cũng sẽ không tồn tại, chỉ còn có ban đêm nặng nề và nóng bức, chỉ còn có hơi thở ầm ầm và kiệt sức của cô, chỉ còn có mồ hôi lạnh toát chảy từ hai bên nách cô xuống thắt lưng, từ hai bên đùi xuống đầu gối, thứ mồ hôi sền sệt, dính dính và lạnh toát.
Cô lắng nghe tiếng thở của mình. Nó có một nhịp điệu nặng nề bị đứt đoạn bởi những tiếng nức nở nhưng cặp mắt của cô vẫn ráo hoảnh và nóng bỏng như không bao giờ còn chứa được nước mắt nữa. Từ từ, nặng nhọc, cô vén cái váy nặng nề lên đến tận đùi. Lần lượt cô có cảm giác nóng rồi lạnh. Cô thấy hình như toàn thân cô dính sát lại. Không khí ban đêm làm cho tay chân cô mát lạnh. Cô nghĩ một cách đen tối đến lời nói của bà Pitty sẽ ra sao nếu bà nhìn thấy cô xắn cao váy dưới hàng hiên này, nhưng mặc kệ. Cô mặc kệ tất cả. Thời gian đã ngừng bước rồi. Hoàng hôn có lẽ vừa mới kết thúc, lúc này có lẽ đã quá nửa đêm. Scarlett chẳng biết gì cả và cũng chẳng quan tâm đến.
Cô nghe tiếng chân bước trên gác và nghĩ thầm: "Con Prissy đáng nguyền rủa!" Cặp mắt cô díp lại và có một thứ giống như giấc ngủ đè nặng lên cô. Rồi một lúc lâu sau trong bóng tối hoàn toàn, Prissy đến tìm cô: