- Con gái. Con gái của ba.
Rồi ông im lặng. Scarlett ngẩn ngơ: "Sao thế này...Ba mình lẩm cẩm rồi sao!"Vai Gerald chĩu xuống, nét mặt ông xa vắng, không còn một chút dáng dấp hùng dũng, dồi dào sinh lực của Gerald ngày cũ nữa. Và mắt ông, đối với Scarlett cũng lấm la lấm lét như mắt Wade. Cha nàng đã già khọm và tiêu tan tất cả nghị lực.
Tự nhiên Scarlett hoảng kinh bởi những nguyên do không xác định, nàng chỉ đứng giương mắt nhìn cha, những câu hỏi dồn dập tới nhưng chết lịm trên môi.Từ trong xe bỗng có tiếng khóc oa oa và Gerald dường như tỉnh táo lại. Scarlett mau mắn nói:
- Đó là Melanie và con chị ấy. Melanie đau nặng lắm, con mang chị ấy về theo.
Gerald buông tay con gái và đứng thẳng lên. Ông chậm rãi bước tới chiếc xe với dáng điệu mơ hồ của một gia chủ chào đón khách, với giọng nói như vọng lại từ một quá vãng xa xôi:
- Cháu Melanie!
Melanie thều thào nghe không rõ.
- Cháu Melanie, đây là nhà cháu. Twelve Oaks đã bị thiêu hủy. Cháu ở lại đây với bác.Nhớ tới những cơn đau mà Melanie phải chịu đựng trong ngày và đêm qua, Scarlett nhớ ngay tới bổn phận mình. Nàng trở lại thực tế ngay, Melanie và đứa bé sơ sanh phải được đem vào một chỗ nằm êm ái hơn.
- Phải ẵm chị ấy vào. Chỉ đi không nổi.
Có tiếng chân vội vã và một bóng người đen đúa nhô ra dưới mái hiên. Pork đang chạy xuống thềm nhà và kêu ầm lên:
- Cô Scarlett! Cô Scarlett!
Scarlett nắm lấy tay bác Pork, một phần tử dính liền vào đời sống Tara, cũng quý mến những viên gạch như dãy hành lang mát rượi. Nước mắt người lão bộc rơi xuống tay nàng khi ông ta sờ nắn người nàng:
- Cô về 'ồi, sung sướng quá, thật là...
Prissy òa khóc và nói lảm nhảm:
- Pork! Pork! Ba ơi!
Riêng thằng Wade, trước sự yếu đuối của người lớn, nó bạo dạn lên:
- Wade khát nước.