- Bà Melanie và con bà ấy đang nằm trong xe. Pork, bác mang bà ấy lên lầu thật cẩn thận và cho bà ấy nằm trong phòng ngủ dành cho khách. Prissy ẵm đứa bé và dắt thằng Wade vào trong nhà lấy nước cho nó uống. Mammy còn đây không? Gọi bà ấy cho tôi.
Phấn lhởi vì giọng điệu oai vệ của Scarlett, Pork bước lại cỗ xe mò mẫm đàng sau ghế ngồi. Melanie bật kêu đau đớn khi Pork vừa xốc nàng lên khỏi tấm nệm mà nàng đã nằm suốt nhiều giờ qua. Rồi nằm gọn trong cánh tay lực lưỡng của Pork, đầu nàng buông thõng xuống vai lão bộc. Prissy tay ẵm đứa nhỏ, tay dắt Wade bước lên thềm.Mấy ngón tay rướm máu của Scarlett nóng nẩy bấu lấy tay cha:
- Cả nhà bình yên chớ, ba?
- Mấy em con đang bình phục.
Im lặng chụp tràn! Và trong sự im lặng đó, một ý nghĩ kinh hoàng đến đỗi không thể diễn đạt bằng lời đang thành hình trong đầu Scarlett. Không, nàng không thể nói ra lời. Scarlett cố nuốt, cố nuốt vào và cổ họng nàng chợt khô cứng lại. Có phải đó là câu trả lời cho sự bí ẩn kinh khiếp nằm trong yên lặng của Tara không? Và như để giải đáp câu hỏi đang lởn vởn trong đầu con, Gerald nói:
- Má con...
Ông chỉ nói tới đó rồi nín bặt.
- Còn...má con?
- Má con chết hôm qua.
Nắm chặt tay cha, Scarlett cảm thấy lối đi qua gian tiền sảnh dù đang tối đen, cũng thật là quen thuộc! Nàng tránh được những chiếc ghế lưng cao, cái giá súng trống rỗng và tủ chén chân nhọn hoắc nhô ra ngoài có thể làm thủng chân. Chính bản năng đã dẫn lối nàng tới gian phòng nhỏ phía sau nhà, nơi Ellen thường ngồi chiết tính những bảng kế toán dài dằng dặc. Chắc chắn khi nàng bước vào, mẹ nàng vẫn còn ngồi bên bàn giấy, bà sẽ nhìn lên, đặt cây viết lông xuống và bước đến gặp đứa con gái mệt mỏi trong tiếng sột soạt của lớp váy và mùi hương thoang thoảng. Ellen không thể chết, dầu ba nàng không ngừng lặp đi lặp lại như con vẹt chỉ với mỗi một câu: "Má con chết hôm qua...má con chết hôm qua...má con chết hôm qua".
Scarlett ngạc nhiên nhận thấy mình chẳng có một xúc động nào, không một xúc cảm nào ngoại trừ sự mệt mỏi đang xiềng trói tay chân nàng lại với một sợi xích sắt nặng nề và cơn đói làm gối nàng run lẩy bẩy. Nàng sẽ nghĩ tới chuyện của mẹ sau. Ngay lúc này cần phải đặt mẹ ra khỏi trí óc, nếu không, nàng sẽ lầm bầm ngây dại như Gerald hoặc khóc nhề nhệ như thằng Wade.
Pork bước xuống thang gác tối om, hấp tấp tới bên Scarlett như một con thú đang lạnh sà vào nơi lửa ấm.Scarlett hỏi:
- Đèn đâu? Sao để nhà tối om như vậy, Pork? Bác đem nến ra cho tôi.
- Chúng nó lấy hết nến 'ồi, cô Scarlett, chỉ còn lại một ngọn để dùng khi tìm đồ vật 'ớt t'ong bóng tối, nhưng nó cũng gần hết 'ồi. Mammy phải dùng một miếng giẻ nhúng mỡ heo để làm đèn săn sóc cho
hai cô Ca''een và Suellen.