Nhưng làm sao để quyến rũ anh ta? Scarlett thẫn thờ nhìn mưa, tay nắm nhặt. "Mình có thể làm cho anh ta quên Suellen và quay sang cưới mình không?" Nếu đã gần thành công với Rhett, thì thế nào mình cũng sẽ thành công với Frank! Nàng chớp chớp mắt nhìn Frank. "Hắn ta chẳng đẹp trai chút nào, răng vểnh, hơi thở hôi hám và có lẽ già gần bằng ba mình. Hơn nữa, hắn ta lại quá nhút nhát, quá tỉ mỉ. Chưa bao giờ mình thấy một người có nhiều thứ tồi tệ như vậy. Nhưng dầu sao, Frank cũng là một người quý phái và có lẽ mình sống với hắn sẽ còn dễ chịu hơn là với Rhett. Chắc chắn mình sẽ chi phối hắn dễ dàng. Với lại, đã ăn mày thì làm gì có quyền lựa chọn" Dù hắn là vị hôn phu của Suellen, nàng cũng không thấy hối hận chút nào. Sau khi đã vứt bỏ nguyên tắc luân lý để đi Atlanta tìm Rhett, việc chiếm đoạt người chồng sắp cưới của em mình chỉ là chuyện nhỏ.
Hy vọng mới làm nàng tự tin trở lại, nàng quên mất hai chân đang ẩm lạnh. Nàng chăm chú nhìn Frank làm hắn có vẻ lo ngại và sực nhớ lại lời Rhett, nàng vội vàng sụp mắt xuống: "Tôi đã từng thấy nhiều cặp mắt như vậy trong những cuộn đấu súng... Nó không làm đàn ông hứng thú chút nào".
- Sao đó, cô Scarlett? Cô lạnh à?
- Phải, ông có thể... ông có thể cho tôi để tay vào túi áo ông được không? Lạnh quá đôi găng tay ướt hết.
- ủa, cô không có bao tay da sao? ồ! sao tôi lại vô tâm đến thế, cứ mãi nói chuyện mà quên là cô đang lạnh. Mau lên, Sally! Mà này cô Scarlett, tôi cứ lo nói chuyện của tôi mà quên hỏi cô có việc gì mà phải ra đường vào giờ này?
Không nghĩ ngợi, Scarlett đáp:
- Tôi vừa tới Bộ chỉ huy Yankee.
Frank nhíu mày ngạc nhiên:
- Nhưng, cô Searlett! Tụi lính. . . sao . . .