Vừa nghe tới chữ "tiền", Scarlett tỉnh táo ngay:
- ông nói là ông đang có tiền?
Frank sung sướng ra mặt. Đàn bà thường đối xử với y rất lịch sự nhưng hời hợt trừ Suellen, nên hết sức khoan khoái khi được Scarlett chú ý tới lời nói của mình. Frank cũng lơi dây cương cho ngựa đi chậm lại để có thể chấm dứt câu chuyện trước khi tới nhà.
- Tôi chưa phải là triệu phú đâu, cô Scarlett, so với tài sản của tôi ngày trước, số tiền hiện tại không nghĩa lý gì. Nhưng năm nay, tôi cũng kiếm được một ngàn đô la. Chắc chắn món tiền đó sẽ giúp tôi nhiều, vì tôi đã nghĩ ra một đường lối kinh doanh khác.
Chuyện tiền bạc gợi sự chú ý của Scarlett ngay. Nàng chớp mắt và xích lại gần Frank hơn nữa.
- ông nói sao, ông Kennedy?
Frank bật cười và nhịp nhịp cây roi lên lơng ngựa.Có lẽ những chuyện mua bán của tôi làm cô bực bội. Một phụ nữ xinh xắn như cô thì cần gì biết chuyện thương mại đâu."Đồ già ngu"
- ô, tôi biết, tôi dốt đặc chuyện buôn bán nhưng tôi vẫn thích nghe, ông vui lòng kể đi và giải thích rõ những gì tôi không hiểu được, đường lối kinh doanh mới của tôi là một trại cưa.
- Một cái gì?
Một nhà máy xẻ gỗ ra thành ván mỏng. Tôi chưa có, nhưng sẽ mua một ngày gần đây. Một người tên Johnson có xưởng cưa ở đường Cây Đào, đang cần bán gấp vì muốn có ngay một số tiền mặt. Nếu mua thì tôi phải mướn hắn ở lại coi sóc và trả lương hàng tuần cho hắn. Trong vùng đó chỉ có vài xưởng cưa thôi. Vì quân Yankee đã phá hủy gần hết các xưởng máy nên mỗi xưởng cưa là một kho vàng mình muốn bán ván theo giá nào cũng được. Quân Yankee đã đốt hết nhà cửa nên dân chúng rất cần ván gỗ để dựng lại. Hiện nay, người ta đua nhau đổ xô vào Atlanta, dân quê thiếu nông nô nên không còn trồng trọt được nữa, tụi Yankee và tụi Carpetbagger thì sẵn sàng xúm vào đây để kiếm chác. Không bao lâu Atlanta sẽ trở nên một thành phố lớn. Người ta cần ván để cất nhà, vì vậy tôi mua lại nhà máy ấy ngay khi... ngay khi thu lại được hết tiền nợ. Năm tới, khoảng này chắc chắn tôi sẽ không còn phải lo nghĩ nhiều tới tiền bạc nữa. Tôi . . . chắc cô biết tại sao tôi muốn kiếm tiền thật mau không? Frank lại ấp úng và đỏ mặt. "Hắn ta lại nghĩ đến Suellen đây", Scarlett ghê tởm nghĩ thầm.
Trong một thoáng, Scarlett định mượn Frank ba trăm đô la, nhưng nàng chán nản loại bỏ ý nghĩ đó đa. Thế nào hắn ta cũng sẽ lúng túng lắp bắp vài tiếng, sẽ tìm lời thối thoát, hắn không thể cho nàng mượn được. Hắn đã làm lụng cực nhọc mới tìm ra tiền để cưới Suellen vào mùa xuân tới và nếu không gìn giữ số tiền đó, đám cưới của hắn sẽ phải hoãn lại vô hạn định. Dù gợi được lòng tốt và bổn phận tương lai của Frank với gia đình bên vợ để được hắn hứa cho vay thì thế nào Suellen cũng ngăn cản. Suellen càng ngày càng sợ thành gái già và sẽ phải làm bất cứ gì để chống lại những dự định có thể hoãn ngày cưới của mình thêm nữa. Suellen không xứng có người chồng như Frank và cũng không xứng hưởng hoa lợi một cửa hàng và một nhà máy cưa. Có được chút ít tiền trong tay là Suellen sẽ khó ưa hơn và nó sẽ không bao giờ chịu bỏ ra một đồng nào để bảo vệ Tara. Suellen rất ích kỷ nếu sắm được nhiều quần áo đẹp, được người ta gọi bằng "bà" thì Tara có về tay người khác hoặc bị đốt ra tro nó cũng không cần".