Scarlett nhớ mang máng như Suellen có nhắc tới Frank và một cửa hàng nhưng nàng chẳng bao giờ để ý tới những lời nói của Suellen. Chỉ cần biết Frank vẫn còn sống và một ngày nào đó sẽ đem Suellen đi là đủ rồi.
- Không, nó chăng nói gì. ông có cửa hàng à? Khéo xoay xở quá.
Frank có vẻ xót xa khi được biết Suellen chẳng nhắc nhở gì mình nhưng mặt y tươi lên ngay khi được khen.
- Vâng, tôi có một cửa hàng, một cửa hàng xinh xắn. Người ta nói tôi có khiếu doanh thương.
"Tên già điên tự phụ'. Scarlett thì thầm:
- ồ, hễ ông mó tay vào chuyện gì là y như chuyện đó phải thành công. Nhưng tôi không hiểu nhờ đâu ông lại gây dựng được một cửa tiệm? Lần gặp vào dịp Giáng sinh qua, ông có nói là chẳng còn một xu nào nữa mà.
Frank đằng hắng, gãi râu và cười rụt rè:
- Chuyện dài dòng lắm, cô Scarlett.
"May quá, có lẽ hắn ta kể hết chuyện là mình đã tới nhà".
- Kể cho tôi nghe đi.
Cô còn nhớ lúc chúng tôi tới Tara lần cuối cùng để thu lương thực cho quân đội không? Sau đó không lâu, tôi gia nhập đơn vị tác chiến, nghĩa là đánh giặt thật sự, không còn làm ở ban quân nhu nữa. Quân đội không còn cần ban ấy vì chúng tôi chẳng thu góp được gì nữa cả. Tôi cũng nghĩ một người khỏe mạnh như mình cần phải có mặt ở tiền tuyến. Thế là tôi vào lực lượng ky binh trong một thời gian ngắn cho đến khi bị một mảnh đạn nhỏ ở vai.Thấy Frank có vẻ tự mãn, Scarlett dựa hỏi:
- ồ' ghê quá!
- Chỉ bị thương xoàng thôi. Sau đó tôi được gửi về một y viện ở miền Nam, vừa mới bình phục thì quân xung kích Yankee đánh thúc tới. Vì không được báo trước nên chúng tôi cuống cuồng lên, người nào còn có thể đi được đều phải tự lực lấy quân dụng và y cụ trong kho đem ra xe lửa. Lúc đó quân mình đã lấy lại Atlanta, người ta cho đoàn xe chúng tôi về đó. Rồi chiến tranh chấm dứt... tôi còn giữ rất nhiều đồ sứ, vòng, nệm lò xo và đệm trải giường mà không ai nhận. Tôi cho rằng đương nhiên những món đó sẽ là của quân Yankee vì chúng đã quy định trung văn kiện đầu hàng.
- ừm...
Scarlett trả lời lơ đãng. Nàng đang cảm thấy ấm áp và hơi buồn ngủ. Frank rầu rĩ tiếp:
- Tới bây giờ tôi cũng không biết mình có lý hay không? Theo lý luận của tôi thì quân Yankee cũng không dùng số hàng đó làm gì, có lẽ chúng sẽ thiêu hủy luôn. Nhưng còn dân mình thì phải bỏ ra nhiều tiền mới mua nổi nên tôi nghĩ chúng vẫn còn thuộc về nhân dân và chính phủ Liên bang miền Nam. Cô hiểu ý tôi chứ?
- ừm...
- Được cô đồng ý là sung sướng lắm rồi. Lương tâm tôi vẫn cứ bứt rứt hoài. Nhiều người bảo, "ồ, quên chuyện đó đi Frank", nhưng tôi vẫn không quên được. Tôi vẫn không dám ngẩng đầu lên vì cứ nghĩ là mình đã sai lầm. Cô có cho là tôi đã xử sự hợp lẽ không?
- Dĩ nhiên.
Scarlett vừa đáp vừa cố nhớ không biết tên già điên này đã nói gì Một cuộc chiến đấu với lương tâm gì đó. Một người đàn ông già khú như Frank Kennedy thì phải biết cách hành động để tránh lo nghĩ về sau chớ. Nhưng lúc nào hắn ta cũng vẫn là một người mẫn cảm và hay quan trọng hóa mọi chuyện y hệt như gái già.