- ồ, ông Kennedy'
Scarlett vừa kêu vừa chạy lúp xúp tới dựa người vào bánh xe dính đầy bùn đất, không còn lo giữ cho áo khỏi dơ nữa. "Chưa bao giờ mình thấy sung sướng gặp được người quen như lúc này".Frank sung sướng đến đỏ mặt khi nghe Scarlett gọi mình bằng một giọng ân cần. Y lật đật quay người phun nước thuốc lá trong miệng và nhảy ngay xuống đất, nồng nhiệt bắt tay Scarlett và dỡ tấm lá phủ đỡ nàng lên xe.
- Cô Searlett, có chuyện gì cần mà đi vào khu này? Cô không biết tình hình lúc này rất nguy hiểm sao? Và cô lại ướt đẫm nữa. CÔ quấn chân vào cái tấm này.
Trong lúc Frank lăng xăng, quýnh quáng, Scarlett vẫn ngồi yên. Được một người đàn ông săn sóc cho quả thật dễ chịu, dù đó là Frank Kennedy, một "cô gái già" mặc quần dài. Sự săn đón xoa dịu được nàng sau khi đã bị Rhett tàn nhẫn hắt hủi. Và hơn nữa, thật vui mừng quá đỗi khi được gặp lại một người cùng quê giữa lúc xa nhà! Nàng nhận thấy Frank ăn mặc thật đẹp và chiếc xe cũng mới tinh. Con ngựa trông còn non tuổi và được nuôi nấng kỹ, nhưng Frank có vẻ già trước tuổi già hơn lần nàng gặp ở Tara trong dịp Giáng sinh. Y đã gầy đi, da mặt vàng khè, mắt trũng sâu. Bộ râu đỏ hoe dính nhiều vệt nước thuốc của y trông xác xơ hơn bao giờ hết. Nhưng trái hẳn với những bộ mặt lo âu, phiền muộn Scarlett thường gặp, Frank hăng hái nói:
- Gặp cô tôi vui quá. Tôi không ngờ cô đã lên đây. Tôi có gặp cô Pitty tuần qua không không nghe nói là cô sẽ lên. Cô... hơ...Có người nào ở Tara đi không với cô không ?
"Hắn đang nhớ Suellen đây, đồ già ngơ'.
Scarlett quấn chân vào tấm mền và cố kéo nó lên tới cằm.
- Tôi đi có một mình. Tôi cũng không báo cho cô Pitty hay trước.
Frank tróc lưỡi giục ngựa, con vật cẩn thận chạy lõm bõm trên con đường lầy.
- Mọi người ở Tara vẫn khỏe?
- Vâng, cũng thường thôi.
Searlett thấy cần phải nghĩ ra chuyện gì để nói nhưng nàng tự biết chứa đủ sức để bàn chuyện. Vẫn còn bị ám ảnh bởi sự thảm bại vừa qua, nàng chỉ muốn nằm dài trên tấm nệm ấm và tự nói với mình:
"Hãy nghĩ tới Tara sau. Sau này hẵn hay, thời gian có thể giúp mình chịu đựng".
- ông Kennedy, tôi rất ngạc nhiên gặp lại ông. Tôi biết mình đáng trách vì quá thờ ơ với bạn cũ, nhưng thật tình tôi không biết ông ở Atlanta. Tôi nhớ có người nói với tôi rằng ông đang ở Marietta mà.